Phương Lân Hảo Thổ

“Đứng lại!” Thanh âm tức giận của Kỷ Đại truyền đến từ phía sau. Trong lời nói đều là lửa giận không thể che giấu.

“Mặc kệ chị ấy! Đi thôi!” Vẻ mặt của Kỷ Thần Tu cũng rất khó coi, không chút do dự lôi kéo Đường Lạc ra tới tận cửa phòng khách. Đường Lạc chưa từng nghĩ đến sẽ rời khỏi đây vào thời điểm tồi tệ nhất này, nhưng lại bị Kỷ Thần Tu bất ngờ dốc sức kéo ra sân.

“Chúng ta đi!” Trong miệng vẫn nói muốn đi, bước đi dưới chân cũng nhanh lạ thường, Đường Lạc không biết tại sao Kỷ Thần Tu lại kích động như vậy, nhưng hắn biết nếu đi vào lúc này chỉ khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.

Quả nhiên… Kỷ Đại đã đuổi kịp.

Chống cự của Đường Lạc cùng lôi kéo của Kỷ Thần Tu rất dễ dàng bị Kỷ Đại chặn ở trước sảnh.

“Kỷ Thần Tu, mày đứng lại đó cho chị!” Kỷ Đại tiện tay quơ lấy cái lư hương trên bàn muốn ném tới.

Kỷ Thần Tu bất bình ngoảnh đầu lại, kiên quyết đứng chắn trước người Đường Lạc, lúc này tuy là thời gian dùng cơm trưa, nhưng người đến tham quan cũng không ít, thích tham gia náo nhiệt gần như đã trở thành bản năng của con người. Kỷ Thần Tu cười khẩy, liếc mắt nhìn những người vây xem một cái, len lén buông tay của Đường Lạc ra. Lại bị Đường Lạc giữ lấy, hắn không quan tâm, nhưng hắn muốn kéo Kỷ Thần Tu ra phía sau. Hắn muốn bảo vệ cậu.

“Chị cả!” Kỷ Thần Tu cắn môi tiến lên từng bước một, “Chị có thể nói cho em biết em đã làm sai điều gì sao?”

“Mày câm miệng cho chị!” Bàn tay cầm lư hương của Kỷ Đại đang run lên, bất cứ lúc nào cũng có thể ném tới.

“Tốt lắm! Chị ném đi!” Kỷ Thần Tu cười khẩy, “Nó chính là di sản văn hóa đó!”

Không phải chỉ bày trên bàn cho mọi người vào tham quan, bên cạnh còn có một tấm bảng giới thiệu vật này. Kỷ Thần Tu nói như vậy, Đường Lạc cũng có thể cảm thấy Kỷ Đại có phần bất lực, len lén giật giật tay của Kỷ Thần Tu ra hiệu với cậu. Trong đám đông rõ ràng đã có người phát ra tiếng cười.

“Nếu như hôm nay mày bước ra khỏi cái nhà này, mày có tin chị sẽ đập nát hết chỗ này hay không!” Kỷ Đại thở hổn hển bất đắc dĩ phải đặt lư hương xuống, run rẩy lấy thuốc lá ra châm, coi như không nhìn thấy tấm bảng cấm hút thuốc treo trên cánh cửa đối diện.

Đường Lạc cũng biết nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, nếu cứ tiếp tục ầm ĩ thì chỉ càng tồi tệ hơn thôi, mà vấn đề trước sau vẫn không được giải quyết. Hắn buông tay của Kỷ Thần Tu ra.

“Tối nay anh lại đến.” Khi nói những lời này, hắn rất nghiêm túc mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ Thần Tu, Đường Lạc chưa từng nuốt lời, đối với Kỷ Thần Tu lại càng chưa từng có.

“…” Kỷ Thần Tu hơi do dự, suy cho cùng chiếu theo tính cách của Kỷ Đại, chính xác là nói được làm được, hậu quả rất nghiêm trọng, “Anh nhất định phải đi khám bác sĩ.”

“Ừ, biết rồi, đừng có đá chọi đá với chị của em nữa, tối nay anh lại đến mà.” Dặn dò dặn dò rồi lại dặn dò, rất sợ Kỷ Thần Tu không nhớ được. Dáng vẻ hung hăng của Kỷ Đại thì người chịu thiệt nhất định chỉ có Kỷ Thần Tu. Có điều nói cho cùng cũng là chị ruột của Kỷ Thần Tu, Đường Lạc cảm thấy có phải bản thân đã quá lo lắng rồi không.

Kỷ Đại cười khẩy nhìn hai người.

“Em sẽ gọi cho anh.” Kỷ Thần Tu hết nhìn Kỷ Đại rồi lại nhìn Đường Lạc, không ngừng nói, “Anh đã hứa với em rồi đó.”

“Đồ ngốc!” Đường Lạc xoa đầu của cậu, đi ra khỏi cửa giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Sao lại cam tâm tình nguyện rời đi chứ? Chỉ là nơi đó có nhiều người ngoài như vậy, Kỷ Đại vốn cũng rất kiêng kỵ chuyện này, nếu như cãi nhau quá lớn, bị các hàng xóm truyền tới truyền lui… Đường Lạc đã từng ăn thiệt thòi, hắn không muốn Kỷ Thần Tu cũng phải chịu đau khổ như hắn, đó là lý do mà hắn ghét hàng xóm.

Đành phải nặn ra vẻ tươi cười, Kỷ Đại thật khủng bố, không ngờ lại ra tay nặng như vậy. Đường Lạc nhăn mặt, khẽ động vào vết thương trên trán, may mà người ăn đập chính là hắn. Kỷ Thần Tu da mỏng thịt mềm nếu bị đánh thật là có phần không nỡ. Vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng đều vì Kỷ Thần Tu, nếu như ngay cả Kỷ Thần Tu cũng bị đánh, Đường Lạc ngoài việc ôm lấy cậu thì không biết làm gì.

Tìm một phòng khám nhỏ để xử lý vết thương, bác sĩ kê một chút thuốc kháng viêm và thuốc thoa ngoài da cho hắn mang về. Cây dù của Đường Lạc đã ném ở Kỷ gia, một mình đội mưa đi trên đường đá lại không muốn quay về khách sạn. Trong lúc vô thức không ngờ lại đi đến quán trà đã từng ghé qua kia, cô gái đã gặp ngày hôm qua đang bận rộn, ánh mắt không cẩn thận lướt qua Đường Lạc, thất thần đem tầm mắt tập trung vào vết thương trên trán hắn.

Đường Lạc khó hiểu sờ sờ trán của mình, thực sự là quá khoa trương rồi. Đã nói không cần quấn băng, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, một miếng băng keo cá nhân là có thể ứng phó được rồi, nhưng bác sĩ vẫn rất có trách nhiệm mà khoa trương dán thêm một miếng gạc. Trong ánh mắt của cô gái chứa chút hàm ý mà Đường Lạc không phân rõ, nhưng chắc là sẽ không khó chịu hay khiến người ta không ưa như ngày hôm qua. Đường Lạc nôn nóng gỡ miếng gạc xuống, gật đầu với cô gái thay lời chào hỏi. Biết rõ hắn thích đàn ông, nhưng lại không có ác cảm? Chỉ cần một điểm này thôi cũng đủ cho Đường Lạc cảm kích đối phương.

Lúc quay lại khách sạn thì vết thương đã mơ hồ bắt đầu chảy máu, Đường Lạc lấy thuốc ra thoa qua loa rồi dán thêm một miếng băng keo cá nhân thì coi như xong chuyện.

Buổi tối vào mùa mưa luôn đến sớm, rõ ràng chỉ mới hơn sáu giờ mà trời đã hoàn toàn tối đen. Đường Lạc nhìn chằm chằm điện thoại đến có phần thất thần, Kỷ Thần Tu nói sẽ gọi cho hắn.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, Đường Lạc gần như đứng ngồi không yên, mặc thêm áo khoác liền muốn chạy ra ngoài.

Tin nhắn đến!

“Đến đi!” Chỉ có hai chữ, còn là dãy số xa lạ. Đường Lạc lập tức sững sờ tại chỗ, dừng lại hai giây, sau đó mới kéo cửa vội vàng chạy ra ngoài.

Trong lòng bất ổn, bước chân liên tục, trong bóng tối khả năng định hướng cực kỳ chính xác, nháy mắt đã tới nhà của Kỷ Thần Tu, đẩy cửa ra liền bước vào.

Vừa đến hậu viện liền nghe thấy âm thanh *chát chát~*, rất quái lạ. Căn phòng sáng rực ánh đèn thoạt nhìn tựa như nhà tù lạnh lẽo. Thời điểm bước vào cả người hắn đều cứng lại, đồng thời cũng gần như bản năng mà nhào tới.

Sao lại còn loại chuyện như vậy được? Bây giờ là thập kỷ nào rồi, sao lại còn loại thủ đoạn trách phạt thế này chứ?

Kỷ Thần Tu trần như nhộng quỳ dưới đất, Kỷ Đại cầm roi đứng sau lưng cậu. Có thể thấy rõ rằng từng lằn roi trên lưng Kỷ Thần Tu khiến Đường Lạc kinh hồn bạt vía. Đống hỗn độn đầy đất có thể đoán được tại đây không lâu đã trải qua một trận ác chiến, mảnh thủy tinh vụn trên đất đã đị quét dọn, nhưng lại tăng thêm không ít mảnh vụn của ly thủy tinh, ngay cả TV trước mặt cũng bị đập vỡ một vết thật lớn.

Đường Lạc rất hối hận, bản thân đúng ra không nên đi. Đỡ Kỷ Thần Tu dậy, cởi áo khoác của mình phủ lên người cậu, cả người đều trần như nhộng cho dù có bật máy điều hòa thì với loại thời tiết này cũng sẽ lạnh đến run lên. Ôm lấy Kỷ Thần Tu, nhưng lại vì vết thương đỏ thắm mà không dám ôm quá chặt.

“Cậu tránh ra cho tôi! Nơi này không chào đón cậu.” Bất thình lình nhảy ra một Đường Lạc khiến Kỷ Đại càng tức giận hơn, tay cầm roi run rẩy lấy bao thuốc lá ra, “Chuyện của Kỷ gia chúng tôi không tới phiên người ngoài như cậu tới quản.”

“Chị cả… Chị có đánh chết em cũng vô dụng. Em không làm gì sai, cho dù có ba mẹ ở đây em cũng không sợ!” Kỷ Thần Tu quật cường giãy khỏi cái ôm của Đường Lạc, “Đánh đi! Dù sao chị chỉ có một đứa em trai là em, đánh chết rồi thì không còn nữa.”

“Mày cũng biết trong nhà chỉ có mình mày là con trai?” Kỷ Đại cười gằn.

“Vậy thì sao? Lẽ nào chị cho rằng chuyện nối dõi tông đường quan trọng đến vậy? Chị cả à… Chị là người đọc sách nhiều nhất trong nhà, không ngờ lại là người cổ hủ nhất.” Kỷ Thần Tu đứng rất thẳng, cậu vẫn luôn quật cường như thế, đúng sai đều phân rất rõ ràng, đối với thứ mình muốn cũng nắm rất chặt.

“Mày… mày không nghĩ tới ba mẹ sao? Mày muốn người ngoài nhìn họ thế nào? Họ đã lớn tuổi, người làm con trai như mày lại đi báo đáp họ như vậy đó hả?” Kỷ Đại mạnh mẽ hút một hơi thuốc, tức giận đến môi cũng run lên.

Kỷ Thần Tu do dự một chút, cắn môi nhìn về phía Đường Lạc, Đường Lạc nắm lấy bờ vai của cậu thật chặt.

“Em đời này nhất định có lỗi với ba mẹ, nhưng em sẽ hiếu kính với họ cả đời. Mà hiếu kính không phải dùng hạnh phúc của bản thân để đổi lấy, ba mẹ nhất định sẽ hiểu, chẳng lẽ em thích một người cũng là sai sao?” Kỷ Thần Tu tiến thêm một bước, Đường Lạc vội vàng kéo cậu về một bước. Tránh xa cánh tay bất cứ lúc nào cũng có thể vung roi của Kỷ Đại.

“Kỷ Hiểu, kéo người này ra cho chị!” Kỷ Đại nhả khói, lông mày nhíu rất chặt, đôi mắt sưng đỏ mơ hồ còn đọng lại dấu tích vừa mới khóc xong. Chuyện này rơi xuống đầu thì ai cũng không thể bình tĩnh.

Người được gọi là Kỷ Hiểu bắt đầu kéo Đường Lạc, Đường Lạc kinh ngạc nhìn nàng. Đây không phải là cô gái ở quán trà kia thì là ai?

“Đây là chuyện nhà của chúng tôi, anh là người ngoài thì nên đi đi! Roi của chị cả sẽ không nể nang ai đâu.” Kỷ Hiểu cười như không cười mà kéo cánh tay của Đường Lạc, cũng chỉ có Đường Lạc biết nàng căn bản không có dùng sức, cái tin nhắn ngắn ngủn khi nãy nhất định là do nàng gửi. Đường Lạc biết rõ cô gái này đã đứng về phía mình. Trong lòng hơi thả lỏng một chút, tốt xấu gì trong nhà Kỷ Thần Tu vẫn có người chấp nhận hai người.

“Xin lỗi! Tôi muốn mang Tiểu Tu đi!” Đường Lạc giãy khỏi cánh tay của Kỷ Hiểu, kéo Kỷ Thần Tu vào lòng, “Tôi không ngờ ngay cả em ruột của mình chị cũng muốn đánh, nếu không buổi trưa tôi đã dẫn em ấy đi rồi.”

“Nếu như chị không thể chấp nhận chúng tôi, tôi nghĩ tôi đây cũng không có biện pháp đạt được sự ủng hộ của chị. Tuy rằng như vậy rất không công bằng với Tiểu Tu, nhưng nếu em ấy nói bằng lòng đi theo tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức bù đắp cho em ấy, cho dù có chỗ thiếu sót thì tôi sẽ cùng em ấy chờ đợi…” Sự quả quyết của Đường Lạc không thể nghi ngờ là giáng một gậy vào đầu Kỷ Đại, người buổi trưa còn thành thành thật thật cầu xin mình, đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ khiến nàng có chút không kịp tiêu hóa, hơn nữa em trai của mình vẫn luôn xoay khuỷu tay ra ngoài, nàng gần như đã dùng hết sức lực toàn thân.

(xoay khuỷu tay ra ngoài: chỉ nghĩ đến lợi ích của người ngoài chứ không lo cho người trong nhà)

“Cậu có thể bù đắp cái gì? Cậu có thể thay thế người nhà của nó sao? Cậu có thể đảm bảo cậu vĩnh viễn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ sao?” Kỷ Đại hung hăng ném đầu lọc xuống đất rồi giẫm lên.

“Tôi bù đắp không được, nhưng không mang em ấy đi, có phải chị sẽ đánh chết em ấy không? Thời tiết lạnh như vậy chị lại bắt em ấy ngay cả quần áo cũng không được mặc mà quỳ dưới đất? Bây giờ đã là thập kỷ nào rồi mà chị còn dùng cách thức vô nhân đạo như vậy để xử phạt một người?” Đường Lạc mượn thế phòng thủ để tấn công, thương lượng không được thì chỉ có thể cướp đoạt.

“Cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Nếu như không phải tại cậu… em trai tôi sẽ thành ra như vậy sao? Cả nhà chúng tôi đều bị hủy trong tay cậu, cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi?” Kỷ Đại rốt cuộc cũng không chịu được mà nghẹn ngào nói ra, phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu, một khi đã dịu xuống thì toàn bộ những nơi yếu đuối nhất đều tranh nhau hiện ra ngoài, nàng dù sao cũng là phụ nữ, em trai của mình bị đánh thành như vậy sao nàng lại không đau lòng cho được.

“Chị cả!” Kỷ Hiểu vội vàng chạy đến đỡ lấy cơ thể gần như muốn té ngã của nàng.

“Chị cả!” Mắt của Kỷ Thần Tu cũng đã ướt, “Cho dù không phải là Đường Lạc thì em cũng không tốt hơn đâu.”

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung hết lên người của Kỷ Thần Tu.

“Em từ hồi cấp ba đã biết mình thích con trai! Không phải là Đường Lạc thì cũng sẽ có người khác, em không thể tốt hơn được đâu, em chính là một đứa biến thái… Em chính là kẻ xấu đã phá hủy danh dự của cái gia đình này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui