Phượng Linh Kỷ


Tặng cho chương này bạn @giangnamnguyet0609 cảm ơn bạn nha!!!(≧▽≦)

Nụ hôn kết thúc Liên Khê còn triền miên trên môi Liên Đồng một chút, sau đó còn áp má mình vào má Liên đồng, còn hôn hai cái mới chịu buông,
"Ngồi lại đi, bằng không, không có cách nào hảo hảo nói chuyện..." Liên Đông đỏ mặt, nũng nịu một tiếng.
Liên Khê nghe lời trở lại vị trí đối diện Liên Đồng, nha hoàn đưa cơm chiều cũng đã đến . Có ba người, bẩm một tiếng sau đó nối đuôi nhau mà vào, khay trên tay không nhỏ, từng cái được đặt trên bàn, tất cả đều là mỹ thực tinh xảo, còn có thêm hai bầu rượu.
Đợi dọn xong đồ ăn, nha hoàn giúp các vị phu nhân uống rượu, trong đó một nha hoàn thu thập khay lui ra ngoài, hai người khác nghiêm chỉnh đứng nhìn, tùy thời mà hầu hạ .
Liên Đồng nhẹ nhàng phất tay: "Các ngươi lui ra trước đi..."
Hai nha hoàn khom người: "Thỉnh hai vị phu nhân có gì cứ phân phó, nô tỳ đứng ngoài cửa đợi..."
Hai nha hoàn nói xong đang chuẩn bị lui ra, Liên khê lại đem hai người gọi lại: "Tình nhi cùng Hoan nhi đâu? Ách, chính là hai tiểu tỳ đi theo ta cùng đại phu nhân đến đây..."
"Hai vị tỷ tỷ đi đường mệt nhọc, thiếu gia đã phân phó đưa thức ăn qua, nay ước chừng đã ngủ... nay mai liền đến thỉnh an hai vị phu nhân" Một nha hoàn trong đó nói.
"Tốt lắm, đi ra ngoài đi..." Liên Khê ngẫm lại, hai người kia nhiều ngày đi kỵ mã quả thật đã mệt chết rồi. 
Hai nha hoàn ra khỏi cửa, Liên Khê liền cảm thấy thoải mái gắp đồ ăn cho Liên Đồng, hai người ngồi đối diện ăn qua mấy lần, mùi rượu trong chén đã lan tỏa, cùng Liên Đồng cụng một cái, uống một ngụm, hảo tửu, còn có chút mùi của hoa quế hương.
Liên Khê uống hết rượu trong ly, cầm bầu rượu giúp Liên Đông rót rượu, sau đó cũng rót cho mình một ly: "Ta đây thật không hiểu được nhị nương, nàng muốn trả thù ta, đương nhiên sẽ biết Tất Quyền Ngọc là nữ nhân, nếu nàng biết, Minh Cơ tự nhiên cũng sẽ biết, như vậy bí mật của Tất Quyền Ngọc cũng không còn là bí mật nữa sao? Kia chẳng phải là phạm vào tội khi quân phạm thượng?"
Tay bưng rượu của Liên Đồng dừng lại một chút: "Minh Cơ chỉ là một thiếp thất của Tất gia mà thôi, nếu nàng nói, thì số người biết đến bí mật này cũng không ít. Nhưng họ là người của Tất phủ sẽ không dám nói ra, nếu không, Tất gia có khả năng sẽ..."
Liên Khe lại uống một ngụm rượi, cười nói: "Tất Quyền Ngọc ở trong quan trường hỗn loạn nhiều năm như vậy, kinh nghiệm so với chúng ta có lẽ còn phong phú hơn, huống chi việc này nếu nhiều người biết đến thì cao thấy trong Tất gia cũng sẽ bảo vệ nàng, dù sao đến bước này cũng không còn đường lui, việc này nàng ta mới là người cần lo lắng, không đến lượt chúng ta, uống rượu uống rượu..."
Hai người một phen ăn uống đến tối, hai bầu rượu uống cũng đã cạn. Kêu hai nha hoàn vào dọn dẹp, sau đó giúp hai vị phu nhân có vẻ say rửa mặt xong mới lui ra ngoài.
Liên Khê xoay người nhìn Liên Đồng, bởi vì say rượu nên trong mắt có chút sương mù.
Liên Đông nhìn Liên Khê, cảm giác có chút không đúng, chớp chớp mắt nhìn.
Liên Khe thân thủ xoa mặt Liên đồng, bởi vì say rượu có nóng lên: "May nước hoa nhan kim bước diêu, phù dung trướng ấm độ đêm xuân.. Đồng nhi, ngươi xem, phù dung trướng uyên ương cẩm, phát như tơ, mâu nhãn tình, phi sắc hoạt, loạn lòng ta, nguyện quân tâm giống như lòng ta..."
Âm thanh Liên Khê nhỏ dần, say đến mơ hồ, ánh mắt thâm tình, trong mắt đều là hình dáng của Liên đông: "Đồng nhi... ngươi là tỷ tỷ của ta..."
"Ân..." Liên Đồng hưởng thụ Liên Khê vuốt ve mặt, ấm áp trong lòng bàn tay xuyên qua da vào tận tâm can ấm áp dần tràn ra.
"Ngươi là sư phụ của ta..." Liên Khê nhìn Liên Đồng thật sâu.
"Ân.." Lien Đồng nhìn Liên Khê, chờ câu tiếp theo của nàng ấy.
"Từ xưa, tỷ muội tình như thủ túc, ngươi ta đã định cả đời làm bạn. Chính là tình tỷ muội, ta không nghĩ đến..." Ánh mắt Liên Khê nhìn Liên Đồng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Liên Đồng nhìn Liên Khê, ánh mắt rất sâu, xuyên qua cả tầng hơi nước kia, bình thường đã chứa không nhiều biểu tình, tựa hồ có thể trực tiếp nhìn đến đáy lòng.
"Từ xưa đồ đệ lấy chữ tâm để tôn kính sư phụ, thiên đại thân sư, ở trên ngũ tôn, không thể làm trái... chính là tình sư đồ...ta không nghĩ đến..." Liên Khê nhìn liên Đồng, bàn tay ở trên mặt Liên Đồng nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ta nghĩ sẽ bồi bên ngươi cả đời... không phải vì tình cảm tỷ muội cũng không phải vi tình cảm sư đồ... mà là tình cảm phu thê, cùng trải qua sinh tử hoạn nạn, cùng vinh nhục vui buồn, ngày đó khi ta bái ngươi làm sư, có nói ba từ 'mãi không rời'...  Đồng nhi ngươi có biết vì sao ta không gọi ngươi là tỷ tỷ cũng không gọi ngươi là sự phụ, ngươi biết vì cái gì mà ta gọi ngươi là Đông nhi... ta nghĩ sẽ ở bên ngươi, yêu ngươi bảo hộ ngươi cho ngươi cả đười khoái hoạt, cho dù phải chịu trời phạt vì tội loạn luân... dù phải nghịch thiên xuống điện ngục...thì ta cũng..."
Âm thanh của Liên Khê biến thành một tiếng nức nở ngắn ngủi, Liên Đồng đã kéo Kiên Khê đến dùng môi để chặn lại.
Tựa hồ nhiệt độ nổi lên đã lâu bỗng nhiên bộc phát, hết thảy lý trí hầu như bị thiêu đốt không còn cái gì cả, chỉ còn lại đối phương, muốn đem đối phương sáp nhập vào thân thể của mình, cốt nhục của mình từ nay về sau không chia lia...
Âm thanh thở dốc cùng kịch liệt hôn môi bỗng tràn ngập khắp không gian.
Trong khi Liên Khê đắm chìm trong cảm xúc thổ lộ thâm tình, thì Liên Đồng đã muốn xoay người lên trên, đem Liên Khê đặt ở dưới thân, một tay xuyên qua tốc nàng ôm đầu của nàng, một tay còn lại săn sóc nàng...
Mà lưỡi của nàng đã sớm đẩy răng  của Liên Khê ra điên cuồng thâm nhập, điên cuồng đoạt lấy...
Lien Khê ở trong bão tố, an tâm nhắm mắt lại, đi theo sự kích tình của Liên Đông đến phiêu lãng...
Tựa hồ qua thật lâu, kịch liệt hôn môi mới chấm dứt. Liên Đồng ôn nhu hôn lên khóe môi Liên Khê đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cánh hoa, vô cùng quý trọng, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng: "Cho dù trời phạt, cho dù phải xuống điện ngục ta cũng không để ngươi cô đơn một mình, ta đáp ứng ngươi, mãi mãi không rời...."
Liên Khê vươn tay ôm chặt Liên Đồng, thời khắc này, thực im lặng, thực an tâm, cũng thực hạnh phúc, thời khắc này chỉ có thâm tình ôm, không có dục vọng cũng không có khiêu khích...
Giờ khắc này tâm cùng tâm tương thiếp, giờ khắc này là vĩnh hằng.
Hai người ôm nhau thật lâu, mãi khi  có tiếng đập cửa vang lên.
Nha hoàn ở bên ngoài bẩm báo: "Nhị vị phu nhân, thiếu gia đã trở lại..."
Liên Khê cùng Liên Đồng nhìn nhau cười, Liên Dông mới từ trên người Liên Khê bước cuống, đứng dậy sửa sang lại một chút quần áo, Liên Khê cũng theo đó ngồi dậy.
Cửa mở ra, Tất Quyền Ngọc tươi cười mà tiến vào, một bên nói với hai nha hoàn: "Nói với lão gia đưa qua đây chút canh giả rượu... bên này không cần phải xen vào"
Hai nha đầu khom người xưng vâng sau đó rời đi.
Tất Quyền Ngọc quay người đóng của phòng, cũng không quản Liên Khê, hướng Liên Đồng thân thiện cười nói: "Mười năm không thấy, tiểu nha đầu ngày xưa luôn miệng gọi Quyền ca ca nay đã trổ mã như hoa như ngọc... Sư muội, sư phụ dạo gần đây khỏe không?" Tất Quyền Ngọc hai ba bước tháo hạ hỉ phục, chỉ còn trung y màu trắng, phất vạt áo trước một cái ngồi xuống dựa vào ghế. Liếc mắt nhìn qua nhìn lại quả thật là âm nhu mỹ nam tử - nếu nàng là nam nhân giống như lời nói.
Liên Khê cũng chạy tới trước bàn, ngồi kế bên Liên Đồng, đưa mắt đánh giá Tất Quyền Ngọc, mỹ nữ, ngũ quan khắc rõ, trong hình dáng hoàn mỹ mang theo chút kiên cường, mi phong hẹp dài mang khí chất đặc hữu hùng hồn của một của một tướng lãnh, khí thế như vậy trước đây chưa từng thấy, Liên Khê tin tưởng, đây tuyệt đối là nhân tài có tính chất đặc biệt, xung phong liều chết trong thiên quân vạn mã.
Nhưng chính vì phải duy trì hình dáng nam nhân, nên phải bó ngực, vì vậy ngực nhỏ.
Liên Khê nghĩ đến bộ ngực hảo hỏa như vậy, bị trói buộc, không khỏi thở dài một tiếng, Tất Quyền Ngọc cũng thật không dễ dàng, nhiều năm như vậy.
"Vào ba năm trước sư phụ nàng đã đi về cõi tiên, tuân theo sự mệnh ta đem người an táng ở sông băng" Liên Đồng ngồi xuống đối diện Tất Quyền Ngọc.
"Cái gì?" Tất Quyền Ngọc vốn dĩ đang ôn hòa bĩnh tĩnh bỗng sưng bị phá hủy, cả người nàng cơ hồ theo ghế đứng lên, hai mắt thẳng tấp nhìn Liên Đồng.
Liên Đồng đương nhiên hiểu được ý của bán sư tỷ, mỉm cười mở miệng: "Thân thể của sư phụ nàng không tốt, hàng năm đi lại trong sông băng, hàn khí phạm thể, tuổi đã 90, vô luận võ công cao tới đâu cũng không thoát được luân hồi, lão nhân gia nàng thanh tu cả đời, khổ cực nhiều năm, nay đi về cõi tiên cũng như đi vào giấc ngủ..."
Tất Quyền Ngọc nghe Liên Đồng nói xong, biểu tình dịu đi một chút: "Có cơ hội, làm phiền sư muội đưa ta tới sông băng, ta muốn tự mình bái tế lão nhân gia, chi ân chỉ dạy năm đó ta không dám quên, thầm nghĩ chờ bản thân trưởng thành, sẽ tìm đến lão nhân gia người bồi người một quãng thời khiến cho người hạnh phúc, chính là không nghĩ tới...aiz...nghiệt đồ bất hiếu..."
Liên Đồng cười cười: "Ngươi cũng đừng tự trách, lão nhân gia người trên trời có linh thiên biết ngươi là thiêu niên anh dũng như vậy, nhất định an lòng. Ba năm nay, ta ở Liên gia trang cũng chưa từng đi bái tế nàng, nay đã vào nhà của ngươi, ngược lại thuận tiện. Đang muốn tìm cơ hội đến thăm người một chút..."
"Sư phụ... người cũng chưa chịu nhận ta làm đệ tử sao? Ngươi cũng chưa từng xưng hô với ta như đồng môn..." Tất Quyền Ngọc cười khổ một tiếng, Liên Đồng nói đến nói đi, đều là xưng hô ngươi ta, Tất Quyền Ngọc vẫn cảm thấy có chút nghẹn khuất.
"Quyền ca ca là hổ tử tướng môn, có trách nhiệm phải đi bảo vệ quốc gia, sư phụ nói, hữu duyên gặp nhau nên truyền cho một chú võ công, thật sự không xem như là thu nhận đồ đệ, hi vọng Quyền ca ca không cần so đo"
"Ta chính là đồ đệ kém cỏi của sư phụ... mặc kệ người nói như thế nào, một ngày là vi sư cả đời là vi sư, lòng ta đối với nàng luôn tồn tại sư lễ..." Tất Quyền Ngọc cười khổ, cũng không rối rắm về vấn đề này: "Nay ta ở lại phủ, có nhu cầu gì, nhị vị muội muội thỉnh không cần khách khí, chỉ cần Quyền Ngọc có thể làm, ta nhất định sẽ làm hết sức"
"Quyền ca ca quá khách khí..." Liên Đồng cười: "Chỉ sợ gây phiền toái đến ngươi"
"Nói bậy bạ gì đó, hai người các ngươi đã giả quyết cha ta một phiền toái rất lớn rồi..." Tất Quyền ngọc nở nụ cười sang sảng: "Nếu không phải Liên gia hai vị tiểu thư đây...Quyền Ngọc làm sao dễ dàng thú vào cửa..."
"Nếu không phải là Tất gia tam công tử, Liên Đông Liên Khê làm sao dám gả vào đây..." Liên Đồng đối một câu. liên Khê ngồi bên cạnh cười trộm -- cổ đại người ta nói, hảo toan!
Tất Quyền Ngọc có chút không rõ, nhìn kỹ lại Liên Đồng, mới phát hiện trên cổ nàng có một dấu răng, kinh ngạc nửa nhìn nàng lại nhìn Liên Khê bên cạnh, sao đó ánh mắt trở lại trên người Liên Đồng, chỉ thấy Liên Đồng đỏ mặt gật đầu.
Tất Quyền Ngọc nhìn Liên Đồng, sau đó hai người liền nở nụ cười hiểu rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui