Phượng Linh Kỷ


Sau khi Trân Nhi thông báo, Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhất chân vào thư phòng của Hiếu Thanh cung. Đây là phòng sách, cũng là chính đường của Hiếu Thanh cung, ba mặt vách tường cao lớn, đậm sắc âm hàn với những giá sách bằng gỗ, phía trên, ngoại trừ các vật trang trí bình thường như bình hoa ngọc thúy, chính là các bộ tranh chữ. Khi Thái hậu nương triệu kiến các đại thần để bí nghị, thường sẽ đến chỗ này.
Lúc này Cẩm Hà đang ngồi ngay ngắn ở sau án thư, y phục trắng tuyết, được trang trí bằng hoa văn tinh xảo nhất xuất xứ từ Liên gia trang, trang phục này mới nhìn vào cũng như bao trang phục bình thường nhưng lại trang trí thêm hoa văn từ thiên nhiên vô cùng mĩ, mà thợ kia cũng thật tinh tế khéo léo, chỉ dùng những thứ đơn giản cũng có thể tôn lên sự cao quý của nàng ấy.
Trên án thư phía trước Cẩm Hà là một quyển sách đang mở. Nhưng ánh mắt của nàng lại đang lạc trên người của Tất Quyền Ngọc - tháo xuống áo choàng lửa đỏ bên ngoài, áo khoác xanh vây lấy thân hình tuấn lãng, cao ngất của nàng.
"Không biết Thái hậu nương nương nữa đêm triệu kiến thần, là vì điều gì?" Tất Quyền Ngọc liêu vạc áo trước, hành lễ với Cẩm Hà.
"Ngươi trước tiên lui hạ nghỉ ngơi đi, ta muốn cùng Tất tướng quân tán gẫu một chút quân vụ..." Cầm Hà nhẹ giọng phân phó. Trân Nhi nhân tiện nói vâng, sau đó đóng cửa thư phòng lại, xuyên qua tiền đường, đóng của đại môn, chậm rãi rời đi.
Cước bộ của Trân Nhi dần dần đi xa. Toàn bộ Hiếu Thanh cung đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng Quyền Ngọc đương nhiên biết, Cảm Hà nửa đêm triệu kiến là vì nàng ấy không muốn trong đêm tân hôn, nàng ở cùng với người phụ nữ khác - mặc dù nàng ấy biết là đang diễn trò, mặc dù nàng ấy biết nửa đêm triệu kiến là vi phạm lễ nghi, nhưng nàng ấy vẫn như cũ làm như vậy....
Tất Quyền Ngọc đứng thẳng người dậy, hướng Cẩm Hà cười: "Như thế nào nửa đêm vẫn còn ở thư phòng, không phải ngày mai vẫn phải lâm triều sao?"
"Nếu ta không nói ở thư phòng chờ ngươi, chẳng lẽ nói ở trên giờ chờ ngươi?" Khẩu khí Cẩm Hà có phận lạnh như băng nhưng trong đó có mang chút hờn dỗi. Quyền Ngọc nghe lời này, nguyên bản muốn cười, nhưng lại bởi vì khẩu khí lạnh băng của Cẩm nên Hà không dám cười.
Thở dài một tiếng, Quyền Ngọc đi ra phía sau Cẩm Hà, hạ thắt lưng xuống, hai tay đem nàng ấy kéo vào lòng, đầu tựa lên vai Cẩm Hà: "Ta biết ngươi nhớ ta. Nhưng hôm nay là ngày ta thành thân, ta rời đi như vậy, có chút không hợp lễ" Quyền Ngọc cố ý nói xong, khóe miệng không khỏi lộ ra chút trêu đùa.
"Chuyện không hợp lễ chế hơn đều đã làm, còn nói đến chuyện có để ý hay không, phải chăng có chút gượng ép?" Cẩm Hà không nhúc nhích, bị Quyền Ngọc ép đến phía trước, lại gần một chút.
"Ta cùng sư muội đã 11 năm không gặp... Nương tử của ta vì một chút chuyện nhỏ ấy cũng muốn ăn giấm chua à?" Mặt Quyền Ngọc ở trên cổ Cẩm Hà chậm rãi cọ cọ, mộ bên mềm giọng nói.
"Nữ nhân của mình cùng người khác động phòng hoa chúc, đương nhiên không vui..." Cẩm Hà cung không phủ nhận, phần ủy khuất trong lòng phất ra không được, hiện tại rất không thoải mái.
"Còn nói không ăn giấm..." Quyền Ngọc cười khẽ.
Cẩm Hà lại hơi hơi nghiêng người, tay kéo Tất Quyền Ngọc về phía trước người, Quyền Ngọc cũng không chống cự, theo lực đạo của Cẩm Hà bị kéo đi nửa vòng, sau đó ngã xuống ngồi trên đùi Cẩm Hà - Cẩm Hà luyện công cũng đã một thời gian, khởi đầu tuy có chút khó khăn, nhưng có Quyền Ngọc giúp nàng đã thông kinh mạch, cho nên trong quá trình tu luyện cũng không gặp trở ngại gì. Nội công tu luyện cũng đã đến tầng thứ hai, hơn nữa với bộ quyền pháp kia, mặc dù thoạt nhìn nàng ấy vẫn có vẻ yếu đuối như cũ, nhưng khi quan hệ xác thịt, Quyền Ngọc mới cảm nhận được, sức nàng ấy sớm xưa đâu bằng nay.
Bởi vì lực đạo của Cẩm Hà làm Quyền Ngọc nhớ tới chuyện 'yêu' của hai nàng - nay tay Cẩm Hà nếu không rút gân thì sẽ không có nửa điểm vô lực, cũng có thể làm một lần liền vài ngày sau mới khôi phục. Nay Cẩm Hà chính là phần tử nguy hiểm, chỉnh cần thân thể Quyền Ngọc còn có thể chịu được thì nàng ấy có thể làm suốt đêm.
Đột nhiên nhớ đến điều này, mà nay đang ngồi trong lòng nàng ấy, nhiều ngày không gặp, vốn trong lòng đã có rất nhiều tương tư, Tất Quyền Ngọc cảm thấy trong lòng mình bắt đầu có chút rục rịch.
Nay việc thành thân đã xong, chuyện khiến nàng phiền lòng nàng cũng đã hiểu rõ, huống chi đây lại chuyện cực kỳ hoàn mỹ, nhất là khi nhìn thấy hồng ngân trên cổ tiểu sư muội với ngữ khí không sợ hãi, cùng với việc Liên Khê không chút nào che dấu ánh mắt thân mật dành cho tỷ tỷ của nàng, Tất Quyền Ngọc cảm thấy "Hôn nhân" ba người này cũng thật đẹp. Điều này làm Tất Quyền Ngọc vốn dĩ cảm thấy có chút tiếc nuối khi kết hôn tại thời điểm này, bây giờ lại trở nên vui vẻ ấm áp.
Cẩm Hà nào biết nhiều như vậy, vẫn như cũ để ý việc nữ nhân mình yêu thành thân, vì đối tượng không phải mình mà tiếc nuối cùng bi ai, đương nhiên sắc mặt không được tốt.
Quyền Ngọc đương nhiên biết cách làm thế nào để Cẩm Hà vui vẻ, hé ra nụ cười thiếu chút cương nghị, nhiều hơn đó là chút mị hoặc, thân thỉ câu cổ Cẩm Hà: "Đừng nóng giận, ta cũng nhớ ngươi, nguyên bản nghĩ ngày mai sẽ đến gặp ngươi...."
Quyền Ngọc nói xong, tay ôm cổ Cẩm Hà hơi dùng sức, nâng thân mình lên một chút, ở bên tai Cẩm Hà ái muội nói: " Ta nghĩ ngươi....Đêm đẹp quá ngắn, chẳng lẽ nương tử của ta định ôm ta suốt đêm ở thư phòng như vậy sao?"
Giọng khàn khàn ái muội đêm trái tim Cẩm Hà vũ động, hậm hực này cũng bị lời nói hồn siêu phách lạc của nàng dọa chạy đến một góc, lại cảm thấy, nàng bị tra tấn nhiều ngày như vậy, liền bị một câu nói của nàng ấy lau đi, không cam lòng nói: "Ở trong này thì như thế nào?"
Cẩm Hà nhẹ nhàng thở hắt ra, tay cũng đã dời tới ngực của Tất Quyền Ngọc, có chút trừng phạt vuốt ve: "Hôm nay phải hảo hảo phạt ngươi!"
Quyền Ngọc chịu kích thích đột ngộ xảy ra, hét lớn một tiếng, lại cười một tiếng: "Vi thần còn thỉnh Thái Hậu nương nương thương tiếc..."
Âm cuối của câu nói còn chưa dứt, đối với việc Cẩm Hà nói đã muốn tại đây, thì lời nói này tuyệt đối là khiêu khích, tay nàng đã cho vào vạc áo - buộc ngực làm cho ngực nàng ấy bị vây lấy thật kín, Cẩm Hà lại đem một hơi tại nút thắt của buộc ngực mộ tay kéo ra, bàn tay liền bao trùm lấy khỏa đầy đủ, dùng sức bóp vài cái, hô hấp của Quyền Ngọc sớm đã có chút dồn dập.
Ngón tay Cẩm Hà tà ác kẹp lấy đỉnh, tùy ý vuốt ve làm nó dựng đứng lên, Quyền Ngọc gắt gao kéo cổ Cẩm Hà, chỉ là không được kêu rên: "Không thể được... Chúng ta không thể được.... Trở về phòng...."
"Không thể!" Cẩm Hà lạnh lùng trả lời.
Nhưng hô hấp ồ ồ đã bán đứng nàng, làm cho nàng cảm thấy trong âm thanh lạnh lùng có một chút nghĩ 'nghĩ nói một đằng làm một nẻo'.
Bất quá ôm Tất Quyền Ngọc làm cho một tay của Cẩm Hà không thể giải phóng được, vì thế một tay nguyên bản đang nhào nắn bộ ngực Quyền Ngọc cũng theo đó tháo hạ y phục xuống, sau đó ôm Tất Quyền Ngọc đứng lên.
Quyền Ngọc cười khẽ, đứng lên vốn định đi theo Cẩm Hà lại bị nàng ấy xô dựa vào giá sách phía sau. Lập tức Cẩm liền đè ép lên, Quyền Ngọc bị Cẩm Hà gắt gao đè lên giá sách, còn chưa kịp phản kháng, hai tay Quyền Ngọc đã bị hai tay Cẩm Hà chế trụ lên đỉnh đầu, sau đó đầu Cẩm Hà tiến tới gần, mang theo chút trừng phạt hung hăng hôn lên môi Quyền Ngọc.
Điên cuồng hôn môi, kịch liệt đem Tất Quyền Ngọc chiếm lấy, Quyền Ngọc không kịp đáp lại, nàng chỉ có thể đem Quyền Ngọc nhâm nhi trong miệng của nàng để trừng phạt, cơ thể hai người trong lúc đó tựa hồ tăng nhiệt độ, hơi thở giao hòa, Tất Quyền Ngọc chỉ cảm thấy vô lực....
Vô lực... cho nên... Cây dẫn....
Có một loại dục vọng từ lúc hôn môi lịch liệt đã bắt đầu bốc lên, Tất Quyền Ngọc vặn vẹo thân mình, cùng Cẩm Hà khắng khích ma sát.... Đó là tín hiệu mời gọi, không chút nào cố kỵ, bại lộ ra trước mặt tình nhân.
Lại tiếp tục hôn môi, xâm nhập day dưa quá mức làm cho chút cam lộ tràn ra bên khóe miệng, nhưng tình nhân ngọt ngào trong miệng, không thể làm cho người ta quan tâm đến điều gì khác.
Cẩm Hà dùng một tay giữ hai tay đang bị giữ trên cao của Quyền Ngọc, tay kia theo cánh tay bị lộ ra của Quyền Ngọc vuốt ve đi xuống, vuốt xuống chỗ xương sườn, sau đó lại đi lên, gắt gao nắm lấy khỏa đầy đặn của nàng.
Nguyên bản ngực tràn ngập co dãn, bởi vì một tay được giải phóng nên Cẩm Hà nhanh trí, dùng sức vuốt ve làm cho nhũ tiêm của nàng càng thêm cương cứng, ngón tay cái của Cẩm Hà lại tràn ngập ngập khiêu khích ở trên ngực xoa nắn bát lộng...
Hôn môi rốt cuộc ngừng lại, Quyền Ngọc còn chưa kịp hít thở, Cẩm Hà liền cúi xuống, cách áo Quyền Ngọc thực chuẩn xác cắn lên khỏa anh đào, khẽ cắn hút, đầu lưỡi gắng gượng xoa nắn...
Đau đớn rất nhỏ cùng kích thích làm Quyền Ngọc trong miệng thở nhẹ, hai tay đã được giải phóng theo bản năng từ cổ áo Cẩm Hà thâm nhập vào y phục của nàng, theo xương quai xanh đi xuống, xoa nắng ngọn núi phía dưới vạc áo của nàng, một mảnh mềm mại, an ủi mong muốn trong lòng nàng.
Tiếng vải vóc bị xé rách làm Tất Quyền Ngọc có chút khó có thể tự hỏi ngừng động tác trên tay, lúc nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì  da thịt đột nhiên bị bại lộ trong không khí, mà vùng trước ngực Cẩm Hà cũng đã không còn che đậy, trực tiếp lộ thể...
Hôn môi cắn xé, trong đau đớn có chút điên cuồng, thở dốc cùng dục vọng trong cơ thể bắt đầu gào thét, làm cho độ ấm của thư phòng cũng lên cao không ít.
Không kịp nhìn y phục bị phế bỏ, tay Cẩm Hà nhanh chóng dò xét đi xuống phía dưới của Quyền Ngọc  - xuyên qua xương sườn, đến phần bụng phẳng lì, đến eo, sau đó theo bụng đi vào trong quần, sau đó chỉ nửa thời gian hít thở, thân thể Quyền Ngọc tựa như bị Cẩm Hà nắm giữ, từng qua rất nhiều lần, cảm thấy sinh mệnh của nàng dường như bị nàng ấy nắm giữ trong tay, có cảm xúc, có thống khổ cùng khoái hoạt đều chỉ có thể đi theo tay nàng ấy mà phập phồng...
Quyền Ngọc hít một ngụm khí lạnh, sau đó trầm thấp rên rỉ một tiếng, một loại hư cốt, tiếng kêu loạn lý trí làm thư phòng thêm nhộn nhạo.
Trong một mảnh ướt át, Cẩm Hà trêu chọc Quyền Ngọc là thống khổ cũng là hưng phấn, rồi sau đó đứng dậy, một tay xoay người Quyền Ngọc một cái liền đẩy nàng ấy ngã lên thư án.
Thư án lạnh lạnh làm cho người đang mê loạn khô phục một chút ý chí, nhưng hô hấp nóng rực nhanh chóng tới gần, làm loạn nhân tâm một lần nữa. Dưới thân xoa nắn bát lộng, nàng hiểu thân thể dưới thân còn hơn thân thể của bản thân, ra sức trừng phạt, cảm giác khó nhịn nhanh cóng làm cho không gian nghiêm chỉnh ở thư phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp đầy mị hoặc.
Thoát hạ chiếc quần vướng bận, da thịt trắng nõn của Quyền Ngọc nhanh chóng bại lộ trong không khí, độ nhiên hai chân bị tách ra, thân thể Cẩm Hà chen vào giữa ngăn cản ý muốn khép lại của nàng, càng kịch liệt khiêu khích, càng làm cho nàng ấy không cách nào chống cự việc xâm nhập trực tiếp thân thể của nàng.
Thân trên Quyền Ngọc hơi hơi nâng lên, muốn chạm vào Cẩm Hà - không biết bắt đầu từ khi nào, thời điểm nàng hưng phấn cũng muốn 'yêu' nàng ấy, nghe âm thanh của nàng ấy, đó cũng là mộ loại thỏa mãn khác của tâm hồn.

Đáng tiếc Cẩm Hà không thể nào cho nàng ấy nguyện ý, tay vốn dĩ đang ôm eo của nàng ấy liền đem nàng ấy trở về trên án thư, âm thanh Cẩm Hà truyền vào trong óc Quyền Ngọc: "Còn chưa đủ sao? Kia cho ngươi càng nhiều..."
-----
Haizz bỏ truyện lâu rồi không biết còn ai ủng hộ không nữa! Hic!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui