Phượng Ly Thiên

Phượng Ly Thiên đứng trong bóng tối, mặt không chút cảm xúc nhìn bóng dáng Thượng Quan Nhan biến mất trong tầm nhìn. Khuôn mặt nữ nhân đã mơ hồ trong trí nhớ này, là mẫu thân hắn.

Mẫu thân, sao? Khóe miệng nhếch lên một độ cong băng lãnh, khát vọng đối với tình thương của mẹ đã bị hắn chôn sâu dưới đáy vực khi bước lên núi Phượng Hoàng từ mười hai năm trước, đối với Thượng Quan Nhan, có lẽ hắn còn tồn tại chút cảm kích hoặc chút quan tâm, nhưng tuyệt đối không hề có thứ gọi là nhớ nhung. Bây giờ còn chưa thể nhìn nhận nàng. Trong mắt Phượng Ly Thiên, cho dù nàng là mẫu thân hắn, thì vẫn là người không thế tin tưởng.

Mũi chân điểm nhẹ, phảng phất như một mũi tên nhọn đen kịt xé gió lao đi, biến mất trong màn đêm, không lưu chút dấu vết.

Nhẹ nhàng nhảy lên nóc Tri Vị Trai, phát hiện cửa sổ đang mở ra, Phượng Ly Thiên nhướn mày, rút ra một thanh chủy thủ, nhanh chóng nhảy vào trong, vận chân khí vào tay trái, chính xác đánh bay ám khí trực diện mà đến, sau đó lập tức nghiêng người nhảy ra ba bước, “Đinh” một tiếng, chủy thủ ma sát cùng thân kiếm vươn ra từ chỗ tới. Phượng Ly Thiên nhếch khóe môi, tay trái biến từ chưởng thành quyền đánh tới người cầm kiếm, khi đối phương đưa tay đón đỡ, bàn tay vốn nắm chặt thành quyền đột nhiên vươn thành những ngón tay thon dài, lưỡi đao mỏng ở đầu ngón tay phiếm lên hàn quang dưới ánh trăng, nếu đối chưởng với người nọ, chỉ đao mang theo nội lực hùng hậu sẽ bị sức ép từ chưởng lực mà phóng thẳng vào mắt đối phương. Người nọ cả kinh, xoay tay dùng kim loại trên bao cổ tay ngăn lại chỉ đao, đồng thời giơ chân đạp xuống chân Phượng Ly Thiên. Phượng Ly Thiên nhấc chân, vừa vặn chạm tới cái chân đang đá tới của đối phương, mượn lực nhảy lên xà nhà, sau đó, ngồi xổm trên đó không thèm xuống nữa.

“Xuống đây!” Lam Cẩn đứng dưới xà nhìn nhìn Phượng Ly Thiên đang cười đắc ý ngồi xổm trên đó, bởi vì tâm phế hắn bị thương, nên tạm thời không thể dùng khinh công, vì vậy không thể đuổi theo bắt cái tên âm hiểm kia lại.

“Ta cũng đâu có ngốc, không thèm xuống để bị đánh đâu!”

Lam Cẩn nhịn không được trở mặt xem thường, không nói đến nội lực của hắn căn bản kém xa Phượng Ly Thiên có được Lưu Hỏa Thần Công, chỉ so về công phu quyền cước, lấy cách đánh không từ thủ đoạn, âm hiểm vô lại của Phượng Ly Thiên, thì hắn cũng đã chẳng chiếm được chỗ nào tốt, làm gì nói như hắn đang khi dễ người yếu đuối quá vậy.

Nhìn thấy gương mặt băng sơn kia lộ ra nét đáng yêu, Phượng Ly Thiên cười hì hì nhảy xuống, lại thình lình bị Lam Cẩn vỗ một cái vào đầu.

“Làm gì vậy?!” Phượng Ly Thiên buồn cười nhìn cái tên như bị quỵt nợ trước mặt.

“Đáh ngươi.” Lam Cẩn mặt không đổi sắc trả lời.

Phượng Ly Thiên nguy hiểm nheo mắt lại: “Thân là Nghi trượng Phượng Cung, ngươi nên biết, đánh cung chủ là tội danh gì?”

Lam Cẩn túm áo Phượng Ly Thiên: “Thân là cung chủ, lúc Nghi trượng bị thương lại đi uống hoa tửu thì tính sao đây?” Nhìn tên nào đó thần thanh khí sảng cười đến thiếu đánh, đủ biết trước khi quay về hắn đã làm gì rồi.

Phượng Ly Thiên búng lên trán Lam Cẩn: “Nói bậy bạ gì đó! Ai đi uống hoa tửu hả!”

Lam Cẩn không chút yếu thế búng lại: “Chẳng lẽ ngươi ngủ với ca ca ruột mình hết một ngày hai đêm sao?”

Phượng Ly Thiên sờ sờ mũi, đúng là bị hắn nói trúng rồi.

Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

Hoàng đế Hiên Viên Ấp đưa lưng về phía Hiên Viên Cẩm Mặc đang đứng trong phòng, lẳng lặng nhìn tấm biển “Cần chính yêu dân” treo trên tường, dó là chữ do Thái tử Hoàng đế tự tay đề, ý là nhắc nhở con cháu bọn họ phải biết cần chính yêu dân, giữ gìn giang sơn, “Cẩm Mặc, con có biết bốn chữ này là ai viết không?”

“Hồi phụ hoàng, nhi thần biết.” Thanh âm trầm thấp mượt mà vô cùng dễ nghe, mang theo khí chất cao quý bẩm sinh, khiến người ta không sinh ra được nửa phần chán ghét.

Hiên Viên Ấp thở dài:”Phụ hoàng làm Hoàng đế hơn hai mươi năm, mặc dù không thể nói là công tích vĩ đại, nhưng ít nhất cũng làm được cần chính yêu dân. Chỉ là, trẫm còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành.” Xoay người nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc dưới đài, Thái tử trẻ tuổi dùng khí thế không kém cạnh đối diện hắn.

“Nhi thần cả gan, xin hỏi tâm nguyện phụ hoàng là gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc cung kính hữu lễ hỏi, trên mặt không tỏ ra chút hiếu kỳ, giống như chỉ đang làm theo phép tắc bình thường.

Hiên Viên Ấp nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, khí thế vương giả lắng đọng theo năm tháng tụ lại trong đôi mắt đen tuyền, trong ánh mắt ấy tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự, sáng trong sắc nhọn như có thể nhìn rõ mọi chuyện: “Con cảm thấy là gì?”

Hiên Viên Cẩm Mặc bình thản ung dung đứng yên, không hề bị loại uy nghiêm này ảnh hưởng, biểu tình trên mặt cũng không có gì biến hóa, vẫn cung kính hữu lễ như cũ, hoàn mỹ đến mức khiến người ta phẫn nộ: “Nhi thần không dám đoán bừa.”

Nhìn đôi mắt đen láy thâm trầm tĩnh lặng kia, Hiên Viên Ấp bỗng sinh ra vài phần nôn nóng, hắn phát hiện hắn đã không thể nhìn ra suy nghĩ của đứa trẻ từ nhỏ đã được mình coi trọng nhất này, khí thế của hắn đã không đủ để trấn áp vị quân vương tương lai này nữa.

“Cẩm Mặc, con hận phụ hoàng sao?” Thật lâu sau, Hiên Viên Ấp nói như thở dài.

Hiên Viên Cẩm Mặc thầm kinh hãi, chẳng lẽ phụ hoàng lại nghi ngờ y? Khẽ nhíu mày, tao nhã quỳ xuống: “Phụ hoàng sao lại nói ra lời ấy? Là nhi thần làm sai chuyện gì sao? Phụ hoàng nuôi dưỡng nhi thần thành người, hơn nữa lập nhi thần làm Thái tử Đại Huy ta, sao nhi thần có thể hận phụ hoàng chứ?”

Hiên Viên Ấp thở dài một hơi, hắn phát hiện giữa hắn và Hiên Viên Cẩm Mặc đã sinh ra một loại khoảng cách tựa như giữa hắn với tiên hoàng khi xưa, ràng buộc giữa bọn họ chỉ còn là huyết thống cùng trách nhiệm đối với quốc gia này. Phất tay ý bảo Hiên Viên Cẩm Mặc đứng dậy: “Tâm nguyện duy nhất phụ hoàng chưa hoàn thành chính là cải cách thương thuế. Gần ba mươi năm nay, thương nghiệp nước ta phát triển rất nhanh, mà thương thuế lại luôn trống rỗng, chính sách quy định thương thuế của Thái tổ đã không còn phù hợp. Nếu có thể thu thương thuế hợp lý, không những làm giàu được quốc khố, mà còn cho thương nhân một đầu ra.”

Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Ấp, cho thương nhân một đầu ra? Chính sách trăm ngàn năm qua đều là trọng nông ức thương, nhóm thương nhân rất khó được triều đình ủng hộ, cho nên bình thường đều đầu nhập vào một vài thế lực trên giang hồ, tỷ như một vài thế gia, môn phái, như vậy nhóm thương nhân cũng sẽ nhận được sự bảo hộ tương đương. Thì ra phụ hoàng muốn cải cách thương thuế không chỉ vì quốc khố, mà hơn nữa là vì lo lắng thế lực trong chốn võ lâm quá mức cường thịnh.

“Phụ hoàng nói đúng, nhi thần cũng cho rằng cải cách thương thuế là việc lợi quốc lợi dân, chỉ là không thể nóng lòng nhất thời, cần phải định ra một tiêu chuẩn thu thuế cặn kẽ.” Cải cách thương thuế tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu phụ hoàng muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ, vậy thì không tốt lắm.

Hiên Viên Ấp đi xuống đài, vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Cẩm Mặc: “Trẫm định mùa xuân sang năm sẽ truyền ngôi cho con, vậy nên trước đó trẫm nhất định phải định ra bước phát triển mới của luật pháp về thương thuế.”

“Nhi thần, tuân chỉ.”

Rời khỏi Ngự Thư Phòng, Hiên Viên Cẩm Mặc thong thả đi đến Ngự Hoa viên.

“Ha ha, Lục hoàng huynh ngu ngốc, không bắt được ta.” Một tiểu cô nương ước chừng tám chín tuổi vừa chạy vừa quay đầu, mắt thấy sẽ trực tiếp va vào Hiên Viên Cẩm Mặc, lại bị Ngụy Nham nhanh tay lẹ mắt túm được.

Tiểu cô nương sửng sốt một chút, quay đầu thấy gương mặt thô lỗ của Ngụy Nham, lập tức hét ầm lên: “Cẩu nô tài, mau thả bản công chúa xuống!”

“Ngụy Nham, thả nó xuống đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhận ra đây là Tứ công chúa Hiên Viên Cẩm Khánh.

Hiên Viên Cẩm Mặc mặc kệ nàng, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, không ngờ lại bị tiểu nha đầu kia cản đường. Tứ công chúa trừng to đôi mắt xếch: “Các ngươi là ai, dám vô lễ với bản công chúa như vậy!”

Hiên Viên Cẩm Mặc luôn không có tính nhẫn nại với tiểu hài tử: “Ngụy Nham, đưa nó về Tĩnh Nghi Cung đi.”

“Dạ!” Ngụy Nham nói xong liền xách áo Tứ công chú.

“Dừng tay.” Một thiếu niên mười một mười hai tuổi chạy tới, chính là Lục hoàng tử Hiên Viên Cẩm Lạc, hắn và Tứ công chúa đều là do Nghi phi sinh ra. Lục hoàng tử nghe tiếng thét của muội muội lập tức hổn hển chạy tới, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc khoanh tay mà đứng, tức giận chuẩn bị phát tiết lại bị xẹp xuống, “Tam, Tam hoàng huynh!”

“Tam Hoàng huynh?” Tứ công chúa bị Ngụy Nham xách trong tay mở to hai mắt nhìn, Tam hoàng huynh không phải là Thái tử sao?

Hiên Viên Cẩm Mặc trước nay không có hảo cảm gì với đôi huynh muội này, ra hiệu Ngụy Nham ném Tứ công chúa ném cho Lục hoàng tử, cũng không định nói chuyện với bọn họ.

“Điện hạ thứ tội, Cẩm Khánh bởi vì còn nhỏ nên không nhớ được ai, hơn nữa bình thường rất ít khi nhìn thấy Tam hoàng huynh, cho nên mới xúc phạm điện hạ, mong điện hạ thứ tội.” Một thanh âm ôn nhu truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, thì ra là mẫu phi hai nhóc kia — Nghi phi.

Ánh mắt như hồ ly của Nghi phi cong lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ. Nhìn thấy Nghi phi, Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên nhớ tới chiếc nhẫn Hiên Viên Cẩm Mặc đào được năm xưa, nếu chiếc nhẫn kia thật sự là vật của Phượng Cung, vậy Nghi phi có phải cũng liên quan đến Phượng Cung hay không?

Ngày mốt hỏi Ly Thiên — Hiên Viên Cẩm Mặc nghĩ như đương nhiên, hoàn toàn không hề lo lắng tới việc Phượng Ly Thiên có nói cho y hay không.

“Nghi phi nương nương nói quá lời.” Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, nếu Nghi phi đã muốn nói đến mức này, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không thể nói thêm gì nữa. Không muốn ở lại nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không khách khí nhiều với Nghi phi, khoan thai rời đi.

Bước vào Ngự Hoa viên, liền nghe được một tràng tiếng cười của nữ nhân, cung nữ canh giữ ở cửa khom mình hành lễ: “Điện hạ, Hoàng hậu nương nương ở đình Lạc Diệp chờ ngài.”

Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ vuốt cằm, nhìn đình Lạc Diệp trên núi giả, Hoàng hậu Thượng Quan Nhan mặc hoa phục nói nói cười cười với một dàn nữ quyến, những nữ quyến này hiển nhiên không phải nữ tử trong cung. Hiên Viên Cẩm Mặc có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, xem tình hình này, là muốn tuyển thêm trắc phi cho y đây mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui