Phượng Ly Thiên

“Ngươi không giết Âu Dương Hải đó chứ?” Phượng Ly Thiên vừa bước lên lầu, Mộ Dung Kì đã đón đường khẩn trương hỏi.

Mắt phượng yêu dã đột nhiên nâng lên, lưu quang ám kim lưu chuyển trong mắt, tựa như trung tâm bạo phong càn quét mọi thứ. Mộ Dung Kì theo bản năng lùi về phía sau, thức thời ngậm miệng lại. Mà Lam Cẩn đứng ở bên cạnh, từ lúc bọn họ bước vào đã nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của hai người, chỉ thấy vô cùng chói mắt.

“Âu Dương Hải không thể chết ở đây, người bên ngoài đều biết đây là sản nghiệp của Mộ Dung Kì, huống chi bọn họ còn biết quan hệ của các ngươi.” Lam Cẩn bình tĩnh phân tích, muốn khuyên nhủ Phượng Ly Thiên đang nổi giận, “Không cần phải trực tiếp động thủ.”

Cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh phóng tới, Hiên Viên Cẩm Mặc định rút tay ra, lại bị bàn tay thon dài hữu lực kia siết chặt hơn. Đau đớn khiến Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ nhíu mày, không khỏi trừng mắt nhìn Phượng Ly Thiên, vừa lúc hắn cũng đang nhìn lại, lúc ánh mắt tràn đầy tức giận chạm vào ánh mắt của người trong lòng lại chợt hiện ra một tia uất ức. Trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi mềm đi, buồn cười nhéo nhéo lòng bàn tay hắn: “Không cần vì tên hề nhảy nhót kia mà tức giận.”

Lời khuyên của Hiên Viên Cẩm Mặc hiển nhiên vô cùng hữu dụng, ánh vàng quay cuồng trong mắt dần dần yên tĩnh lại, hắn chậm rãi buông tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay đọng máu bầm do chính mình tạo ra. Tựa như một con chó lớn xác tự trách mình không khống chế tốt sức lực của mình mà cắn phải chủ nhân, đang liếm liếm dấu răng lấy lòng người nọ.

Mộ Dung Kì kinh ngạc nhìn động tác của hai người, dùng khuỷu tay chọt chọt Lam Cẩn ở bên cạnh, dùng ánh mắt thầm hỏi đây là cái tình hình gì, Lam Cẩn chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, trên mặt chẳng có chút biểu tình. Mộ Dung Kì bĩu môi, mắng thầm: “Đồ mặt người chết.”

“Mặc, có bị thương không?” Phượng Ly Thiên đã hết tức giận thân thiết nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, động tay động chân kiểm tra một phen.

“Ta không sao.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, đánh rớt cái móng vuốt đã mò tới thắt lưng.

Phượng Ly Thiên cười hì hì xáp qua, thì thầm bên tai Hiên Viên Cẩm Mặc: “Phải chờ đến tối ta kiểm tra cẩn thận một lần rồi mới kết luận được.”


Hơi thở ấm áp phả ra bên tai, nhồn nhột, hai tai Hiên Viên Cẩm Mặc nhanh chóng đỏ hồng, y hung hăng trừng mắt nhìn cái tên đang cười đến đắc ý nào đó, cái tên khốn này, quả nhiên không thể đối với hắn quá tốt. Đang định phát tác, Phượng Ly Thiên lại đột nhiên rời đi, nghiêm túc chỉ vào hai người đứng bên cạnh, nói: “Mặc, ta quên giới thiệu với ngươi, đây là Nghi trượng của Phượng Cung – Lam Cẩn, đây là Mộ Dung Kì, chắc ngươi đã gặp rồi.”

Ánh mắt trầm ổn nội liễn của Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên lướt qua bọn họ, hai người là thường xuyên được Phượng Ly Thiên nhắc tới, y khẽ gật đầu: “Ta là Hiên Viên Cẩm Mặc.”

“Hả?” Lam Cẩn đã biết từ đầu, cũng không có gì kinh ngạc, nhưng Mộ Dung Kì thì lại giật cả mình, trừng to đôi mắt đào hoa.

“Tham kiến Thái tử điện hạ.” Lam Cẩn quỳ xuống hành lễ, thuận tay túm Mộ Dung Kì đang ngơ ngác xuống luôn.

“Đứng lên đi, các ngươi là bằng hữu của Ly Thiên, không cần đa lễ.” Một câu này vừa có thể vì Phượng Ly Thiên lôi kéo lòng người, mặt khác là dưới điều kiện tiên quyết không mất đi uy nghiêm lại có thể khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Vật dụng trên lầu ba đều được làm bằng trúc, vào đông trời giá rét, nhuyễn tháp bằng trúc được trải một lớp da thú thật dày, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời.

“Lúc nãy nói đến đâu rồi?” Phượng Ly Thiên kéo Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi trên nhuyễn tháp.

“Hàn Cốc phái hai người đến, là Cực Hàn song tuyệt — Khai Dương và Diêu Quang, hiện giờ đang trọ ở dịch quán của Âu Dương gia. Nghe nói Vô Hoa Cốc định phái thiếu cốc chủ tới, đang trên đường đến đây, định nghỉ lại ở đâu thì chưa biết. Trong năm môn phái lớn, Không Động ở Âu Dương gia, Kì Sơn và Thiếu Lâm ở Thượng Quan gia, Huyền Môn cùng Thanh Thành ở Mộ Dung gia, chủ yếu đều là chưởng môn dẫn theo nửa môn phái đến.” Lam Cẩn lưu loát báo cáo lại, tận lực khắc chế bản thân không nhìn tới móng vuốt của Phượng Ly Thiên đang lén lút mò tới bên hông Hiên Viên Cẩm Mặc.


“Người của Hàn Cốc ở chỗ Âu Dương gia sao?” Phượng Ly Thiên rũ mi. Người Hàn Cốc trước nay không tham dự vào chuyện võ lâm, chỉ có hai người Cực Hàn song tuyệt này là thỉnh thoáng xuất hiện trên giang hồ, nhưng hành tung của hai người bọn họ rất quỷ dị, tâm ngoan thủ lạt, đa số người giang hồ đều không thích. Bọn họ đến Âu Dương gia thật ra cũng không khó hiểu, trước nay Thượng Quan gia luôn không muốn dính dáng với cái gọi là tà ma ngoại đạo, một đám hồ ly của Mộ Dung gia tất nhiên cũng muốn muốn trêu chọc vào hai tên song tuyệt hỉ nộ vô thường kia, nhưng đối với Âu Dương gia không có quy tắc nghiêm ngặt, mượn sức Hàn Cốc là một cơ hội lớn giúp bọn họ tăng mạnh thực lực. Nhưng vấn đề là, lấy tính cách của song tuyệt chắc chắn sẽ không để Âu Dương gia lợi dụng, vậy tình thế mập mờ hiện tại là thế nào đây?

“Hôm trước ta có mượn cơ hội đi qua dịch quán của Âu Dương gia, nhưng song tuyệt không ở đó, Âu Dương Hải cũng có vẻ không muốn dẫn ta đến gặp phái Không Động từ khi đến đây trọ cũng chưa từng chạm mặt với song tuyệt, chỉ gặp được một lần lúc Âu Dương gia tổ chức tiệc tẩy trần.” Mộ Dung Kì bổ sung, “Thanh Thành và Huyền Môn trước nay rất tham tài, tất nhiên đã bị lão già kia mua chuộc, Kì Sơn và Thiếu Lâm tự nhận là danh môn chính phái, cho nên càng nghiêng về Thượng Quan gia.”

Phượng Ly Thiên khẽ gật đầu, đột nhiên cảm thấy tay mình bị túm lên, hắn liền quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Cẩm Mặc đang tỏ ra tức giận, lúc này mới tỉnh ngộ, ra là cái thói quen vừa suy nghĩ vừa sờ mó của mình gây họa đây mà. Hắn vô tội mở to hai mắt, chẳng có chút xấu hổ khi bị bắt quả tang, còn thong thả rút cái tay bị túm lại, tiếp tục đặt lên vị trí mình vừa sỗ sàng trắng trợn. Hiên Viên Cẩm Mặc đành phải nắm chặt cái móng vuốt không thành thật kia lại.

Phượng Ly Thiên như chẳng có chuyện gì mà vừa so lực tay với người bên cạnh vừa truyền đặt mệnh lệnh: “Cẩn, phía Hàn Cốc phái người theo dõi, nhưng không cần đến quá gần, nội lực song tuyệt sâu không lường được, lấy cẩn thận làm đầu.”

“Dạ.” Lam Cẩn cúi đầu đáp.

“Kì, ngươi ở bên ngoài quan sát người cả ba đại thế gia cho tốt, nhất là Âu Dương gia,” Hắn nhếch cánh môi mỏng, gợi lên ý cười âm hàn, “Nếu Âu Dương Hải chọc giận bản cung, ắt sẽ trả giá đại lớn.”

“Đã hiểu.” Mộ Dung Kì thu lại vẻ không đứng đắn thường ngày, nghiêm túc đáp, sau đó lại đột nhiên bổ sung, “Năm ngoái ta có quen một thư sinh tên là Phó Dĩnh, rất giỏi tính toán sổ sách nên đã giữ lại Mộ Dung gia giúp ta quản lí, gần đây việc làm ăn phía Phượng Cung có hơi nhiều, ta định để hắn đến Lạc Thành giúp đỡ, không biết……” Quan hệ giữa Mộ Dung Kì và Phượng Cung, người biết đã ít càng thêm ít, một là thế lực của Phượng Cung tất nhiên không thể lộ ra ngoài, hai là địa vị của Mộ Dung Kì ở Mộ Dung gia còn chưa vững, bị người khác biết được hắn có liên quan đến ma cung chỉ sợ sẽ rước phải phiền toái lớn, nay nếu để Phó Dĩnh này nhúng tay vào việc làm ăn của Phượng Cung, cũng chính là để hắn biết được một vài chuyện của Phượng Cung.

Phượng Ly Thiên nâng mắt, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Kì, Mộ Dung Kì cũng thản nhiên nhìn lại: “Ta sẽ nói với hắn rằng đó là sản nghiệp riêng của ta.”


Hắn nhếch môi, gợi lên nét cười tà tứ: “Nếu ngươi thấy đáng tin thì cứ quyết định vậy đi.” Mộ Dung Kì cũng không phải người làm càn.

“Nếu không còn chuyện gì khác thì các ngươi đi làm chuyện của mình đi, đêm nay là lễ Lạc Tinh, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.” Thấy hai người không nói gì nữa, Phượng Ly Thiên bắt đầu đuổi người.

Hai người thức thời lui ra ngoài, Lam Cẩn ở phía ngoài khép nhẹ cửa lại, cuối cùng vẫn nhịn không được mà liếc vào phòng một cái, thấy được cảnh tượng hai người kia cùng ngã xuống nhuyễn tháp.

“Nè mặt người chết, cùng đi uống một chén đi.” Mộ Dung Kì vỗ vỗ vai Lam Cẩn, nói.

Lam Cẩn dằn xuống đau đớn trong ngực, mặc kệ tiếng gọi của Mộ Dung Kì, không quay đầu lại mà vội vàng rời đi.

Hiên Viên Cẩm Mặc nằm trên nhuyễn tháp, cảm nhận được tâm tình Phượng Ly Thiên cũng không tốt, bởi vì hắn không như thường ngày đè y xuống là sẽ càn quấy một hồi, mà chỉ lặng lặng ôm lấy y. Y vươn tay, do dự một hồi mới chậm rãi xoa xoa cái đầu xù lông trong ngực mình: “Làm sao vậy?”

Phượng Ly Thiên siết chặt cánh tay, chôn mặt ở cổ y rầu rĩ nói: “Không sao cả, để ta ôm một lát đi.”

Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không biết cách an ủi người khác, trầm mặc một chốc mới nói: “Phó Dĩnh kia…… là người của ta.”

“Hửm?” Phượng Ly Thiên ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng ngời của người dưới thân.


“Ta gặp hắn vào ba năm trước, quả thật là một nhân tài, nhưng hắn không muốn khảo thủ công danh, bởi vì cảm thấy triều đình không có chức quan thích hợp với hắn. Hắn là người trời sinh có tài tính sổ sách, cho nên ta bảo hắn ở lại Giang Nam tìm tòi điều tra, chỉnh lí lại tư liệu cải cách thương thuế.” Âm thanh trầm thấp du dương chậm rãi tự thuật, Hiên Viên Cẩm Mặc rất ít khi nói nhiều như vậy, Phượng Ly Thiên nghe mà có chút mê mẩn.

“Sau đó thì sao?” Kỳ thật nội dung cũng không quan trọng, Phượng Ly Thiên chỉ muốn được nghe âm thanh du dương này nhiều thêm nữa.

“Ở Giang Nam còn rất nhiều người đang điều tra các ngành nghề khác nhau, hắn chủ yếu phụ trách tổng hợp lại, không biết làm sao mà lại trở thành thủ hạ của Mộ Dung Kì,” Y rất tự nhiên dùng tay vuốt ve đỉnh đầu Phượng Ly Thiên, theo làn tóc mềm mại kia chậm rãi trượt xuống, cảm xúc mượt mà lạnh lẽo khiến Hiên Viên Cẩm Mặc yêu thích không nỡ buông tay, “Hàng năm hắn sẽ giao cho ta rất nhiều lợi nhuận của các ngành nghề, kinh nghiệm từ tư liệu, lại nói tiếp, thêm tư liệu năm nay vào nữa, những thứ cần cho việc cải cách thương thuế trên cơ bản đã đầy đủ.”

“Ta hiểu rồi!” Phượng Ly Thiên tỏ vẻ hiểu rõ.

“Sao cơ?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày.

“Mặc, ngươi cố ý phái người trà trộn vào Phượng Cung phải không?” Phượng Ly Thiên vươn người về phía trước, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ cằm của người dưới thân.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày: “Bản điện quả thật có ý định này, chậm rãi phái người thâm nhập, nói không chừng sau hai mươi năm là có thể khống chế Phượng Cung rồi.”

Mắt phượng yêu dã cong lên độ cong đáng yêu, Phượng Ly Thiên há mồm cắn lên chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ của người nọ: “Nếu ngươi muốn Phượng cung, chỉ cần nói một câu ta sẽ lập tức giao nó cho ngươi. Ngươi làm thế này là muốn giải thích với ta sao.”

Hiên Viên Cẩm Mặc trở mặt xem thường, lười lý luận với hắn, lại bị đầu lưỡi ấm nóng không ngừng quấy nhiễu kia làm cho bật cười thành tiếng.

Ầm ĩ trên tháp một hồi, Phượng Ly Thiên đứng lên, liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cười khẽ kéo tay Hiên Viên Cẩm Mặc: “Hôm nay là lễ Lạc Tinh, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận