Mộ Dung Kì tìm nửa ngày, rốt cục tìm được Lam Cẩn mất tích trên nóc Thính Vũ Lâu, người nọ ngồi trên nóc nhà, một tay ôm đầu gối, một tay cầm bầu rượu, không ngừng rót vào trong miệng. Vào đêm gió đông rét lạnh, thổi bay dây cột tóc màu lam của hắn.
Mộ Dung Kì thầm thở dài, điểm nhẹ mũi chân bay ra phía sau Lam Cẩn, không ngờ người nọ lại theo thói quen rút kiếm đâm ra sau. Mộ Dung Kì hoảng sợ, nhanh chóng nhảy ra, đón nhận ánh mắt sáng ngời không chút gợn sóng của Lam Cẩn, hắn hết hồn vỗ vỗ ngực, may mà hắn giỏi khinh công nhất!
Lúc Mộ Dung Kì được Phượng Ly Thiên dẫn về Phượng Cung, hắn đã sớm qua tuổi tập võ tốt nhất, nhưng vẫn có thể học được khinh công, đối với lá bùa giữ mạng duy nhất này, hắn vẫn luôn rất cố gắng học tập. Có câu gọi là quý ở thông thạo, không phải hắn nói ngoa, nhưng cao thủ nhất lưu trong võ lâm hiện nay cũng không so nổi khinh công với hắn.
“Mặt người chết, ngươi muốn lấy mạng ta hả!”
“Câm miệng!” Lam Cẩn thấp giọng quát, Mộ Dung Kì thành thật yên tĩnh lại, hắn cũng chưa quên, Phượng Ly Thiên còn đang ở trong phòng đó.
Lam Cẩn không quan tâm cái tên đang lẩm bẩm làu bàu kia nữa, tiếp tục quay đầu nhìn trăng uống rượu giải sầu, tiếng thở dốc khi có khi không trong phòng khiến lòng hắn quặn thắt. Trước kia Phượng Ly Thiên cũng có không ít thị thiếp, nam nhân nữ nhân đều có, nhưng hắn lại chưa từng động tình, chỉ đơn giản là phát tiết, tình cờ đối với người nào đó tốt một chút, cũng chỉ là tâm huyết dâng trào chơi đùa mà thôi. Nhưng mà, người dưới thân hắn là ca ca mà hắn đã tâm tâm niệm niệm suốt mười hai năm, lúc này đây, hắn tuyệt đối không phải đang đùa.
Người lớn lên cùng hắn, đồng sinh cộng tử cùng hắn đã thuộc về người khác.
Tim như bị thiếu một khối, trống rỗng đau đớn.
Mộ Dung Kì ngồi bên cạnh Lam Cẩn, lẳng lặng nhìn tuấn nhan dưới ánh trăng càng thêm thanh lãnh của hắn, nhẹ giọng nói: “Muốn khóc thì khóc đi.”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Lam Cẩn quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn người bên cạnh, chỉ thấy cái tên luôn cười tủm tỉm kia giờ phút này lại mang vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt đào hoa biết cười là đau lòng mà chính hắn cũng không hề nhận ra. Đối với một gương mặt như vậy, Lam Cẩn cũng không giận nổi nữa, nhận lấy vò rượu hắn đưa qua, từng ngụm từng ngụm uống vào rượu mạnh, hương vị cay độc làm bỏng yết hầu, hai mắt đỏ bừng.
Mộ Dung Kì thấy bộ dạng ỉu xìu này của hắn liền ra sức vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi bị ngốc sao? Làm gì có ai uống rượu mạnh như ngươi?”
“Ai cần ngươi lo!”
Trong phòng.
“Ưm……a…. Ly, Ly Thiên…. ưm…….. trên nóc……. có ….a…….” Hiên Viên Cẩm Mặc đứt quãng nói, thở hổn hển.
Phượng Ly Thiên bất đắc dĩ nói với một góc tối: “Ám Nhất.” Sau đó, tiếp tục động thân mãnh liệt, làm hại người dưới thân cong người lên, bật ra tiếng rên rỉ.
“Nghi trượng.” Ám Nhất đột nhiên xuất hiện trên nóc, sau khi cung kính hành lễ xong cũng không nói nhiều, chỉ bày ra tư thế “Mời”.
Lam Cẩn lập tức đứng dậy, ôm vò rượu nhanh chóng biến mất.
“Này!” Mộ Dung Kì bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cũng lập tức đứng dậy đuổi theo.
Phượng Ly Thiên cảm thấy hơi thở trên nóc phòng đã biến mất, mím chặt môi.
“Ly Thiên, làm sao vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc mở to đôi mắt mang theo lệ mỏng, có chút khó hiểu khi Phượng Ly Thiên ngừng lại động tác, chỉ là hiện giờ đầu óc y trống rỗng không thể suy nghĩ.
Phượng Ly Thiên cúi đầu, áy náy hôn hôn đôi mắt người dưới thân: “Thực xin lỗi, sẽ không thất thần nữa.”
Hôm sau, Phượng Ly Thiên mang theo Hiên Viên Cẩm Mặc vào ở trong biệt viện của Phượng Cung ở Lạc Thành – Viêm viên, võ lâm đại hội sắp đến, cung chủ như hắn đây cũng nên lộ cái bóng trước mặt mọi người.
Hai ngày sau, người trong Lạc Thành nghe được một tin tức, tiểu thiếu gia nhà Thượng Quan bị Cực Hàn song tuyệt đánh thành trọng thương, Thượng Quan lão gia kịch liệt lên án việc Cực Hàn song tuyệt khi dễ vãn bối, làm trái đạo nghĩa võ lâm. Nay đã có rất nhiều môn phái vây quanh trước cửa nhà Âu Dương, muốn đi đòi công bằng cho Thượng Quan Mộc Dương.
Mà bên kia, đã có người lén lút liên hệ Phượng Cung, cầu cung chủ Phượng Cung ra tay tương trợ.
Hiên Viên Cẩm Mặc trở lại biệt viện, liền thấy Phượng Ly Thiên đang cười như không cười nhìn thủ hạ trước, thản nhiên phun ra hai chữ: “Không cứu.”
Thuộc hạ theo lời cáo lui, Phượng Ly Thiên quay đầu nhìn thấy Hiên Viên Cẩm Mặc đứng ngoài đình, gợi lên một nụ cười dịu dàng: “Mặc, về rồi sao.”
“Ừm.” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên đáp một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Phượng Ly Thiên, “Bọn họ muốn ngươi cứu Thượng Quan Mộc Dương sao?”
Phượng Ly Thiên cười lạnh: “Bọn họ chịu ưỡn ngực nghiêm mặt đi cầu hai lão nhân kia, cũng không dám tới thẳng cầu ta, nói với ta đạo nghĩa chó má gì đó, mấy cái đó phải đi nói với đám người Hàn Cốc kìa.”
Thế nhân đều biết, Lưu Hỏa Thần Công chí cương chí dương, thuộc tính này vừa lúc tương khắc với Hàn Băng chưởng chí âm chí hàn, dùng Lưu Hỏa Thần Công có thể đánh tan hàn độc trong cơ thể Thượng Quan Mộc Dương thậm chí có thể hóa giải cả nội lực của Hàn Băng chưởng. Chắc một chưởng kia quả thật rất nặng, ngay cả Thượng Quan Đồng tự cho mình siêu phàm cũng phải bó tay chịu trói, lúc này mới phải nhờ vả hai bên, muốn giữ lại tính mạng của đứa cháu cưng. Khiến Thượng Quan thế gia luôn rất có nguyên tắc đi cầu xin tà ma ngoại đạo trơ tráo như bọn họ thật đúng là một chuyện thú vị.
“Nói vậy là bọn họ đã đi cầu hai người kia rồi phải không.” Hiên Viên Cẩm Mặc sáng tỏ. Lấy hiểu biết của y với Thượng Quan thế gia, mấy cái khí phách của bọn họ cũng chỉ là tỏ vẻ cho người ngoài xem, kỳ thật trong cốt cách cũng chẳng cao thượng được chỗ nào. Thượng Quan Đồng biết rõ lão không hóa giải được Hàn Băng chưởng, nhưng kéo đến hai ngày mới chịu đến Âu Dương gia đòi công bằng, chắc trong hai ngày này cũng đã vừa đấm vừa xoa cầu xin hai người kia không ít, lại bị đóng cửa không gặp, vậy nên mới bắt đầu tụ tập người trong võ lâm đi đòi công bằng, ý đồ muốn dùng toàn bộ võ lâm để uy hiếp Cực Hàn song tuyệt.
Đối với việc Hiên Viên Cẩm Mặc có thể nhìn rõ mọi chuyện như thế, Phượng Ly Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, người lớn lên trong núi âm mưu đã quá quen thuộc với mấy thủ đoạn này.
“Vậy ngươi định làm gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhấp ngụm trà hỏi.
“Kéo dài thôi, ta cũng đâu có vội.” Hắn cười xấu xa, Thượng Quan gia vẫn luôn gây khó dễ cho Phượng Cung, trong nửa năm qua không ngừng quấy rối, món nợ này không thể quên đi dễ dàng như vậy.
“Cung chủ, công tử, ngọ thiện đã chuẩn bị xong.” Một nha đầu xinh xắn cung kính hành lễ, đây là Giáng Tử – nha đầu của Phượng Ly Thiên trong Phượng Cung, ngoài ra còn có hai người Giáng Hồng và Giáng Tuyết, chỉ là Giáng Tử là người ổn trọng nhất nên được Lam Cẩn điều đến đây để tùy thị biệt viện trong lúc diễn ra võ lâm đại hội.
Phượng Ly Thiên đứng dậy, kéo cả người bên cạnh đi vào phòng: “Hôm nay đi gặp tên Tướng quân gì gì đó, tình hình thế nào?”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, đẩy cái móng vuốt bên hông ra, nơi này nhiều hạ nhân như vậy, hắn lại chẳng biết thu liễm chút nào: “Người này có vấn đề, ta để Ám Thất theo dõi hắn, có dị động gì sẽ lập tức giết hắn, phó tướng của hắn là người của ta, nhân cơ hội thay người cũng là chuyện tốt.”
Phượng Ly Thiên gật đầu, cũng không hỏi Hiên Viên Cẩm Mặc vì sao lại thấy người này có vấn đề, mấy chuyện này Mặc lành nghề hơn hắn nhiều: “Ta đã phái người đi tra xét tên Dạ Minh kia rồi, hiện giờ chỉ biết là một thương nhân ở Giang Nam, hắn ở đó kết giao không ít hiệp khách, tài tử trẻ tuổi có triển vọng, lại còn có quan hệ tốt với Âu Dương Hải, cũng coi như có chút danh tiếng ở Giang Nam.”
Khó trách ngày trước Công bộ Thị lang lại chẳng nói gì mà trực tiếp bảo người phiên kia đi tìm Dạ Minh, chắc hẳn cũng biết hắn nổi danh ở Giang Nam nên rất dễ tìm đi? Hiên Viên Cẩm Mặc rũ mi, Dạ Minh thật sự chỉ là một thương nhân đơn giản như vậy sao? Nếu không thì vì sao lại muốn mua binh khí, chẳng lẽ là thông đồng với Công bộ Thị lang muốn tăng giá cao bán lại cho triều đình? Dù cách nói này cũng có thể hiểu được, nhưng vẫn cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Binh khí, Công bộ, Dạ Minh, Tướng quân khác thường, Âu Dương thế gia…..
Hiên Viên Cẩm Mặc rơi vào trầm tư, mãi đến khi Phượng Ly Thiên đưa thức ăn đến bên miệng mới hoàn hồn lại. Phượng Ly Thiên buồn cười nhét thức ăn vào miệng tên đang ngẩn người nào đó: “Ăn cơm trước đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, phía Thiên Cơ Các còn đang điều tra, rất nhanh sẽ có tin tức, đoán mò cũng vô dụng.”
“Cung chủ, Mộ Dung công tử cầu kiến.” Thị vệ ngoài cửa thông báo.
Phượng Ly Thiên nhướn mày: “Không gặp, bảo hắn đi ăn cơm xong rồi hẵng tới.”
Mộ Dung Kì đứng ở ngoài cửa giật giật khóe môi, mình quả thật có việc, nhưng yếu tố cọ cơm cũng rất lớn, sao luôn bị Phượng Ly Thiên nhìn thấu vậy nhỉ? Hắn bất đắc dĩ xoay người rời đi, vòng qua hành lang chín khúc đi ra ngoài, đến một lối rẽ lại ma xui quỷ khiến rẽ qua, giống như vô ý đi dạo mà gặp phải Lam Cẩn đang luyện kiếm trong sân. Kiếm khí màu bạc vẽ lên giữa không trung những vệt sáng lạnh lẽo lưu loát sinh động, bóng người thon dài cao ngất vũ động trong gió, nhẹ như lông hồng.
Lam Cẩn thu kiếm, đối diện với một đôi mắt đào hoa đọng ý cười.
Mộ Dung Kì có lẽ trời sinh là để làm thương nhân, dù có tức giận thì đôi mắt đào hoa kia vẫn mang theo ý cười, có câu là hòa khí phát tài, đối mặt với ông chủ anh tuấn luôn cười tủm tỉm, ai cũng không thể nhẫn tâm ép giá quá đáng được. Giống như hiện giờ, Lam Cẩn nhìn đôi mắt đào hoa này, cũng không trực tiếp đuổi hắn đi, chỉ đành lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Ngươi lại chạy tới đây làm gì?”
Mộ Dung Kì xòe quạt giấy phong lưu lỗi lạc phe phẩy: “Sân quá lớn, lạc đường rồi.”
“Ra cửa quẹo trái.” Lam Cẩn xoay người rời đi.
“Nè!” Mộ Dung Kì thu lại cây quạt chạy theo, vì sao cái tên mặt người chết này chưa bao giờ nể mặt hắn hết vậy? Vì sao Phượng Ly Thiên lại luôn có thể chọc thủng lớp ngụy trang của hắn? Mộ Dung Kì thu lại tư thái công tử phong lưu, gãi đầu nói: “Vốn là đi tìm cung chủ đại nhân cọ cơm, ai ngờ bị đuổi ra, xét thấy ta quấy rầy ngươi luyện kiếm, đi thôi, ta mời ngươi đi uống một chén.”