Phượng Ly Thiên

“Cung chủ, đêm nay Âu Dương Hải vội vã ra ngoài, không chừng có liên quan đến chuyện này.” Mộ Dung Kì báo lại tin tức mình dò xét được, đứng trước nhiều thuộc hạ, giọng điệu của hắn tất nhiên cũng cung kính nghiêm túc hơn.

“Sơn trang?” Phượng Ly Thiên đứng trên nóc nhà suy tư, gió đêm rét lạnh thổi tung góc áo màu đen, một thanh chỉ đao màu bạc lấp lánh được xoay nhanh giữa những ngón tay thon dài: “Sơn trang gần Lạc Thành nhất của Âu Dương gia là cái nào?”

“Cách Thành Đông ba mươi dặm là núi Lộc Minh, ở đó có Lộc Minh Sơn Trang. Những cái khác gần nhất cũng phải hơn trăm dặm.” Mộ Dung Kì vẫn rất có hiểu biết với sản nghiệp của Âu Dương gia.

Lộc Minh Sơn Trang? Khóe miệng Phượng Ly Thiên nhếch thành nụ cười lạnh, đó không phải là căn cứ để Âu Dương gia bồi dưỡng sát thủ Ngưng Huyết Các sao? Cực Hàn song tuyệt cũng tham gia vào chuyện này, như vậy Âu Dương thế gia cũng tuyệt đối không thể thoát được can hệ, còn có tên Dạ Minh thần bí kia nữa.

Chỉ đao xẹt qua một đường sáng dưới ánh trăng rồi biến mất trong tay áo, Phượng Ly Thiên nhảy về nhã gian, nói với Tướng quân đang tức giận: “Đêm nay ngươi có mang binh phù theo không?”

“Các hạ hỏi chuyện này làm gì?” Tướng quân được Hiên Viên Cẩm Mặc chọn cũng không phải đơn giản chỉ là một tên mãng phu.

“Bản cung không có thời gian vô nghĩa với ngươi,” Phượng Ly Thiên ra hiệu cho Ám Nhất lôi Trà Yên trên đất dậy, “Cho ngươi quay về quân doanh, chọn hai ngàn tinh binh đến hai mươi dặm thành đông đợi lệnh, hiện giờ bản cung đi tìm tung tích Thái tử, đến lúc đó sẽ có người báo cho ngươi biết nên làm thế nào.”

“Dạ!” Tướng quân Lạc Thành bị mệnh lệnh trực tiếp dứt khoát của Phượng Ly Thiên làm chấn động, một cỗ hào khí vọt lên từ ***g ngực, giống như bản thân đang xông pha trên chiến trường đã tha thiết ước mơ từ nhỏ, trước cuộc chiến nhận chỉ lệnh của đế vương, nhưng rồi hắn chợt tỉnh táo lại, “Đợi đã, vì sao bản tướng phải nghe lệnh ngươi?”

Phượng Ly Thiên nhìn chằm chằm vào hắn: “Bởi vì hiện tại chỉ có bản cung có thể cứu được Thái tử của ngươi, bọn chúng có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, nếu ngươi không nghe lệnh, bản cung không thể đảm bảo an toàn của Thái tử.” Đôi mắt sâu như hàn đàm khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ trong đó, chỉ là sự tĩnh mịch và hắc ám đó lại khiến người ta bất giác phục tùng.

Tướng quân khẽ cắn môi: “Được rồi, nếu Thái tử không thể bình an trở về, bản tướng nhất định sẽ dẫn binh san bằng Phượng Cung.” Nói xong liền xoay người rời đi, nhanh chóng điều động binh tướng.

Phượng Ly Thiên trở lại Viêm viên, lập tức hạ mệnh lệnh liên tiếp: “Điều động tất cả những người có thể sử dụng của Thiên Cơ Các xác định phương hướng, mặt khác phái người liên lạc với Dạ vệ Dạ Ngũ của Mộ Dung Kì Ám Tam, đến Hồi Xuân Đường ở Lạc Thành, tìm Mộc Miên Hoa lấy loại mê dược hít vào lập tức hôn mê Điều tra xuất thân của Trà Yên, Quân Mạc Sầu khai ra bất cứ tin tức gì đều phải lập tức báo lại Ám Tứ, ngươi lập tức trở về Phượng Cung, gọi Bích Khung nhanh chóng tới đây ngay.”

“Dạ!” Thuộc hạ phía dưới thay nhau tiến đến nghe lệnh, vừa nhận lệnh lập tức đáp lời rời đi.

Sắp xếp mọi chuyện xong, Phượng Ly Thiên hít sâu một hơi, kiềm nén dục vọng muốn lao đi tìm kiếm Hiên Viên Cẩm Mặc, xoay người đi vào nội thất. Hắn giấu ám khí và thuốc trị thương khắp người, huơ chỉ đao sáng bạc cùng chủy thủ trên ngọn nến, gỡ đi những phụ tùng phức tạp bên dưới, dùng kim cốt khắc hình đuôi Phượng Hoàng cài lên, đây là do sáng sớm hôm nay bị hắn làm nũng, Hiên Viên Cẩm Mặc đã tự tay cài cho. Bóng dáng tao nhã cao quý ấy, ngay từ nhỏ đã vô cùng thu hút ánh mắt hắn, khiến hắn cam nguyện trả giá hết thảy, chỉ vì làm cho ánh mắt như hắc diệu thạch thường ngày sáng ngời nhưng lại tịch liêu kia có thể đọng lại ý cười, nhưng mà hiện tại, Mặc của hắn đang ở một nơi hắn không biết bị người khi dễ.

Phượng Ly Thiên dùng dây cột tóc màu đen buộc mái tóc dài lên, nâng lên đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang, bắt đầu từ giờ phút này, hắn hóa thân thành Tu La dưới địa ngục, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật!

“Ly Thiên, ta đi với ngươi.” Lam Cẩn cũng mặc y phục dạ hành, từ góc tối trong phòng bước ra.

Phượng Ly Thiên nhìn hắn, không tiếng động bước ra ngoài, Lam Cẩn lập tức theo sau.

Một canh giờ sau, người, chuyện, vật mà Phượng Ly Thiên muốn đều đã có đủ, sát thủ chi vương ngày xưa – Bích Khung đang chờ xuất phát, quỳ một chân bên gối Phượng Ly Thiên. Mà Quân Mạc Sầu đã nhận tội, chuyện lần này là do hắn cùng Âu Dương Hải, Cực Hàn song tuyệt và Dạ Minh hợp tác làm ra, mà khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là thân phận của người tên Dạ Minh kia, hóa ra hắn chính là Hoàng tử chính thống của tiền triều – Lâu Dạ Minh, nghe nói thứ bọn họ muốn là binh phù trên người của Hiên Viên Cẩm Mặc, đó là thành quả có được trong khoảng thời gian y ngây người ở Giang Nam – Tổng binh phù điều động ba mươi vạn đại quân Giang Nam.

Nhưng mà, Phượng Ly Thiên cảm thấy mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, có binh phù, chỉ bằng bọn họ cũng không thể điều động được đại quân. Huống hồ nếu là vì binh phù, vậy Âu Dương Hải, Cực Hàn song tuyệt lấy lí do gì tham gia vào? Vì sau khi Lâu thị phục hưng sẽ cho bọn họ thăng quan tiến tước sao? Một lời hứa mập mờ như vậy không đáng để Âu Dương Hải luôn thận trọng phải đối địch với triều đình.

“Xoẹt ” Một tiếng xé gió vang lên, Bích Khung phóng người lên, vô thanh đón được ám khí bay tới, đồng thời cũng đáp lễ cho nơi phóng ra ám khí một phi tiêu thất tinh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe vù vù hai tiếng, ngoài tường đã có người ngã xuống đất, bị cung nhân áo đỏ đi ra xách vào, đúng là sát thủ của Ngưng Huyết Các. Phi tiêu Bích Khung không đủ để trí mạng, nhưng người này đã tự sát.

Bích Khung gỡ bức thư dưới ám khí giao cho Phượng Ly Thiên. Ngón tay thon dài mở lá thư ra rồi khép lại, trang giấy mỏng manh nhanh chóng hóa thành tro tàn trong tay. Trên thư viết, muốn hắn trong vòng nửa canh giờ phải một mình đến Lộc Minh Sơn Trang, dùng bí kíp Lưu Hỏa thần công đối lấy Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Xác đinh được hướng đi của Thái tử chưa?” Phượng Ly Thiên mở tay ra mặc tro tàn bay đi.

“Hồi chủ nhân, đã xác định được, Thiên Cơ Các phát hiện ký hiệu của Ám Thất ven đường, xác nhận Thái tử đang ở Lộc Minh Sơn Trang.” Ám Nhất vẫn bình tĩnh hồi báo.

“Tốt lắm.” Phượng Ly Thiên nheo lại mắt phượng, đã có người dám chọc giận hắn, vậy phải chuẩn bị thừa nhận lửa giận của hắn.

Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi mở mắt ra, thứ thấy được chỉ là một gian thạch thất tối tăm, không có cửa sổ, chỉ có một cửa sắt bao chặt tứ phía, trên mặt tường đá thô ráp có trên vài hình cụ đơn giản. Mà y đang bị thiết liên trói chặt hai tay ở giữa phòng, cơn rét lạnh xâm nhập cốt tủy từ ngực bắt đầu lan ra tứ chi bách hài, dần dần biến thành đau đớn khó có thể chịu được. Y nhớ rõ là mình đã phóng ra từ cửa sổ của Khinh Mộng Lâu, sau đó liền gặp phải Cực Hàn song tuyệt, bị đánh một chưởng trúng ngực ngất đi, trước khi chìm vào hắc ám, hình như y thấy được ám vệ Phượng Ly Thiên giao cho y bị Diêu Quang giết chết.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Hiên Viên Cẩm Mặc rũ mắt tiếp tục giả hôn mê.

“Điện hạ, mời.” Âm thanh của Âu Dương Hải truyền đến từ trước cửa, nghe tiếng bước chân hình như có ba người.

Cửa sắt lại bị đóng lại, một cây quạt bằng gỗ mun nhẹ nhàng nâng cằm của Hiên Viên Cẩm Mặc lên, chủ nhân câu quạt chính là Dạ Minh ngày đó đã gặp trên hồ Lạc Tinh: “Chậc chậc chậc, khuôn mặt này đúng là tuấn mỹ phi phàm, khó trách có thể khiến tên Phượng Ly Thiên kia thần hồn điên đảo.”

“Hừ, bộ dạng lẳng lơ hệt như nương hắn.” Âm thanh này, ngữ điệu này cực kỳ quen thuộc, Hiên Viên Cẩm Mặc thầm cả kinh, không ngờ lại là Nhị hoàng tử Hiên Viên Cẩm Lâm!

Những lời này của Hiên Viên Cẩm Lâm thực chất là trợn mắt nói dối, Hiên Viên Cẩm Mặc ngoại trừ có đôi mắt giống Hoàng hậu ra, cả khuôn mặt đều giống Hiên Viên Ấp nhiều hơn. Gương mặt sắc nét, ánh mắt thâm thúy, chiếc mũi anh tuấn, đôi môi hoàn mỹ, dù nhìn thế nào cũng chẳng có quan hệ gì tới hai chữ “lẳng lơ”, nhưng Hiên Viên Cẩm Lâm nhìn khuôn mặt này, chỉ cảm thấy vô cùng yêu mị, khiến trong lòng hắn sinh ra loại dục vọng không thể để ai biết.

“Hiên Viên Cẩm Mặc, từ nhỏ ngươi đã cao cao tại thượng, đến lúc này, rốt cuộc cũng rơi vào tay ta rồi nhỉ?” Hiên Viên Cẩm Lâm hình như rất hưng phấn, vươn tay chạm vào tuấn nhan trước mắt, cả đầu ngón tay đều đang run rẩy.

Xúc cảm lạnh lẽo khác biệt hoàn toàn với đầu ngón tay ấm áp của Phượng Ly Thiên, ngón tay của Hiên Viên Cẩm Lâm tỉ mỉ vuốt ve tới tới lui lui trên mặt y rồi chậm rãi trượt đến áo, lướt qua xương quai xanh ưu mỹ, có cảm giác như rắn bò qua người, Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm. Bọn họ, là huynh đệ ruột có cùng chung huyết thống, nhưng “Nhị hoàng huynh” của y lại mang theo dục niệm như vậy đối với y.

Hiên Viên Cẩm Mặc đành phải vờ như vừa mới tỉnh lại, ngâm khẽ một tiếng, nhắc nhở Hiên Viên Cẩm Lâm mau thu tay lại, ai ngờ người nọ vốn chẳng định thu tay, chỉ ung dung nhìn y.

“Sao ngươi lại ở đây?” Hiên Viên Cẩm Mặc lạnh lùng hỏi, dùng dư quang nhìn quét qua hai người khác, Âu Dương Hải vẫn mang theo bộ dáng xem kịch vui, Dạ Minh cầm quạt gỗ mun, trên gương mặt âm nhu hiện lên nụ cười đen tối mờ ám.

“Sao ta lại ở chỗ nào à?” Hiên Viên Cẩm Lâm nhe răng cười nắm chặt cằm Hiên Viên Cẩm Mặc, “Sao ngươi không hỏi xem mẫu hậu của ngươi đã làm nên chuyện tốt gì? Ta không làm được Hoàng thượng, đành phải làm hoàng phu thôi, ha ha ha ha.” (Hoàng phu là chồng của Hoàng thượng)

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, hoài nghi có khi nào người này đã điên rồi không? Y cố dùng sức, né cằm khỏi tay hắn, bởi vì bị treo lên, cho nên y đứng cao hơn bọn họ một cái đầu, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn xuống ba người trước mặt, vô cùng bình tĩnh mở miệng: “Để bản điện hạ đoán xem các ngươi muốn thứ gì nào? Binh phù Giang Nam sao?” Binh phù này ở trong tay người giang hồ tuyệt đối không có tác dụng gì, nhưng nếu bị Nhị hoàng tử ngày xưa nắm giữ Binh bộ lấy đi, thì lại rất có tác dụng.

“Thái tử điện hạ quả nhiên là người thông minh,” Dạ Minh tán thưởng quạt vỗ vỗ vào tay, “Chúng ta cũng bớt thừa lời đi, xin điện hạ cho biết binh phù ở đâu, để tránh gặp nỗi khổ da thịt.”

Lúc này, Âu Dương Hải vô cùng phối hợp mà lấy một cây roi da từ trên tường xuống, quất một cái giữa không trung.

“Các ngươi câm miệng lại đi,” Hiên Viên Cẩm Lâm thô bạo cắt đứt ý đồ dụ dỗ của hai người, “Chuyện binh phù không cần gấp, Thái tử mất tích, cho dù không có đại quân Giang Nam, ngôi vị Hoàng đế kia cũng là của ta.”

“Nhưng mà, điện hạ……” Âu Dương Hải còn muốn nói gì đó, lại bị tiếng ho nhẹ của Dạ Minh cắt ngang, hai người nhìn nhau một cái, gật đầu tự hiểu.

Bởi vì đưa lưng về phía hai người kia, Hiên Viên Cẩm Lâm không nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc lại thấy rõ hết thảy, thầm nghĩ xem ra ba tên này cũng không phải đồng lòng, đây có lẽ là một cơ hội, đang muốn nói gì đó, lại bỗng nhiên phát hiện Hiên Viên Cẩm Lâm đã bắt đầu cởi y phục của mình, y lập tức kinh hãi thốt lên: “Hiên Viên Cẩm Lâm, ngươi làm cái gì vậy?”

Hiên Viên Cẩm Lâm căn bản không thèm để ý tới y, đưa tay kéo ra ngoại bào vốn đã vô cùng rách nát. Khác với những quý tộc lười vận động, Hiên Viên Cẩm Mặc hằng năm kiên trì luyện võ sở hữu một cơ thể hoàn mỹ mà rắn chắc, đường cong thân thể tràn đầy sức bật, da thịt màu lúa mạch vì trúng Hàn Băng chưởng mà có vẻ tái nhợt, nhưng không hề ảnh hưởng đến mỹ cảm của khối thân thể này.

Nhục nhã cùng chán ghét từ đáy lòng mãnh liệt trào ra, hé miệng muốn cắn, nhưng dưới sự tức giận cực độ, nội thương trên ngực đột nhiên phát tác, đau đớn vốn có thể chịu đựng được đột nhiên trở nên kịch liệt. Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ đành cắn chặt răng, không để mình phát ra tiếng rên rỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui