Phượng Ly Thiên

Phượng Ly Thiên đi đến sau lưng Lam Cẩn, giành lấy phong thư trong tay hắn: “Sức khỏe chưa tốt mà còn ngồi trong căn phòng lạnh thế này, về giường nằm đi.”

Lam Cẩn không thèm nhìn hắn, cầm lấy một phong thư khác trên bàn tiếp tục xem, lạnh lùng nói: “Làm việc cho một chủ tử suốt ngày không thấy bóng dáng, ta nào dám nghỉ ngơi??”

Phượng Ly Thiên bĩu môi, người này đi theo Mộ Dung Kì học xấu mất rồi, còn biết châm chọc hắn. Hắn sờ sờ mũi ngồi một bên uống trà, chờ Lam Cẩn xử lý xong tạp sự trong cung.

Lam Cẩn giương mắt, nhìn cung chủ đại nhân chẳng biết hối lỗi mà còn ung dung phẩm trà, nhất thời cảm thấy mình tức giận với hắn vốn chính là tự ngược, ngoại trừ Hiên Viên Cẩm Mặc, hắn vĩnh viễn nghe không hiểu nỗi nhớ nhung ẩn hàm trong lời người khác. Hắn khẽ thở dài, buông xuống thứ trong tay, bắt đầu báo lại cho Phượng Ly Thiên tình hình gần đây.

Rất nhiều môn phái thu được tin tức nói người cuối cùng cướp được “Bí tịch Lưu Hỏa” xuất hiện ở khu vực núi Thiên Hàn, cho nên có rất nhiều người bị hấp dẫn đến đây, sau đó liên tục có môn phái bị diệt, hơn nữa người tập kích còn có võ công tuyệt đỉnh, mọi người suy đoán là cung chủ Phượng Cung tái xuất, đang trả thù Võ Lâm minh. Có mấy môn phái nhỏ từng tập kích Phượng Ly Thiên, bởi vì chột dã đã rời khỏi khu vực này, mà các môn phái lớn giả nhân giả nghĩa, đang thương thảo xem phải làm thế nào để loại bỏ ma đầu này.

Võ công tuyệt đỉnh? Phượng Ly Thiên khẽ nhíu mày, trong thiên hạ này ngươi có võ công sánh được với hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu có thể giả mạo hắn, thì công lực tuyệt đối sẽ không thấp hơn hắn bao nhiêu, sẽ là ai chứ? Trong đầu đột nhiên hiện ra hắc y nhân xâm nhập hoàng cung đêm nọ, người nọ sử dụng Hàn Băng chưởng, hơn nữa có công lực cao hơn “Cực Hàn song tuyệt”, tất cả dấu vết đều khiến mọi người hướng về Hàn Cốc ở núi Thiên Hàn……

“Còn có, người đêm đó tập kích sứ giả Hung Nô là người của Hàn Cốc, chính là hai đệ tử cùng Diêu Quang đi dự Võ lâm đại hội lần trước.” Lam Cẩn dừng lại một chút, lấy ra một tờ khế ước, “Nhóm đại quý tộc Hung Nô giống như dự đoán của ngươi đã tìm tới Bích Đào Các, Bích Khung nhận đơn hàng này, sẽ xuống tay giết Trát Úc ở biên giới, bảo vệ A Mỗ Hãn mang theo lương thực trở về.”

Trên khế ước viết rõ là giết sứ giả Hung Nô, Bích Khung lợi dụng việc man nhân không hiểu rõ Hán văn mà động tay động chân trên khế ước, kết quả liền biến thành giết Trát Úc chứ không phải A Mỗ Hãn.

Nhìn thoáng qua tờ khế ước, Phượng Ly Thiên nhếch môi, Bích Khung đúng là một nhân tài, còn biết cách ứng biến tình thế hơn cả Quân Mạc Sầu. “Hàn Cốc quả nhiên tham dự vào chuyện này, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?” Phượng Ly Thiên chỉ không rõ điểm ấy, Phượng Cung và Hàn Cốc luôn là nước giếng không phạm nước sông, nhưng nay lại vì sao cứ năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, thậm chí còn không tiếc đối nghịch với triều đình.

“Có một khả năng.” Lam Cẩn nhìn Phượng Ly Thiên, có chút ngưng trọng nói.

“Nói thử xem.” Phượng Ly Thiên buông chén trà, nhìn Lam Cẩn.

“Ngươi còn nhớ đứa con trai nhỏ của Diêu trưởng lão không?” Lam Cẩn cau mày, lúc Phượng Ly Thiên kế vị bình định nội loạn, giết hai vị trưởng lão, cũng tiêu diệt tất cả thế lực của bọn họ, trừ cỏ tận gốc vẫn luôn là tác phong của Phượng Ly Thiên, nhưng đứa con trai nhỏ Diêu Bách Tùng từ nhỏ đã rời núi Phượng Hoàng học võ của Diêu trưởng lão vẫn chưa có tin tức. (Tác giả: Đầu truyện có nhắc tới, chắc mọi người đã quên rồi, 囧)

“Diêu Bách Tùng?” Phượng Ly Thiên đương nhiên nhớ rõ, sau khi giết cả nhà Diêu trưởng lão, hắn vẫn luôn truy tìm tung tích của tiểu nhi tử này, chỉ là Diêu trưởng lão là một lão cáo già, có lẽ đã sớm sắp đặt mọi chuyện, giấu Diêu Bách Tùng đi, sau khi tìm một năm vẫn không có kết quả nên chuyện này cũng tạm thời bị gác lại.

Lam Cẩn gật gật đầu: “Ta phát hiện ở vùng phụ cận núi Thiên Hàn có một ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Diêu trưởng lão, hơn nữa cũng là lúc đó ta bị hắc y nhân đột nhiên xuất hiện đả thương.”

“Cái gì?” Phượng Ly Thiên cả kinh, nói như vậy, nơi mà năm xưa Diêu trưởng lão đưa Diêu Bách Tùng đến tập võ rất có khả năng chính là Hàn Cốc! Mà Diêu Bách Tùng hiện giờ vẫn còn sống hơn nữa đang nắm giữ thế lực Hàn Cốc để báo thù! Nếu là vậy, mọi chuyện đều đã có thể giải thích rõ ràng.

Diêu Bách Tùng, Diêu Bách Tùng……

Đột nhiên, Phượng Ly Thiên đúng bật dậy, “Nguy rồi! Mặc!”



“Chủ nhân.” Ám Nhất quỳ xuống trước mặt Phượng Ly Thiên.

“Nói.” Phượng Ly Thiên đứng trên đê sông Huyền Lăng, nắm chặt chiếc nhẫn huyết ngọc tìm được dưới tàng cây liễu, phượng linh màu huyết hồng ở trong làn gió thanh lãnh ngưng đọng một tầng khí lạnh, đây là thứ trước khi xuất phát hắn đã tự mình đeo cho Mặc.

“Ám Thất, Ám Bát bị giết, lần cuối cùng Hoàng Thượng xuất hiện là ở đây, sau đó bị Diêu Trường Thanh bắt, cưỡi khoái mã rời đi.” Cảm nhận được khí áp xung quanh càng ngày càng lãnh liệt, Ám Nhất thoáng cúi đầu, mồ hôi lạnh trượt xuống, “Đã triệu tập xong nhân thủ, đang đợi lệnh ở Khinh Mộng Lâu.”

Phượng Ly Thiên đeo nhẫn huyết ngọc lên ngón áp út tay phải, không nói một câu xoay người phóng tới Khinh Mộng Lâu.

Mười lăm sát thủ Bích Đào Các, mười ba cao thủ trong phân bộ Khinh Mộng Lâu, ba người truyền tin của Thiên Cơ Lâu, ba ám vệ, một dạ vệ, một Nghi trượng. Phượng Ly Thiên ngồi trên chủ vị nhìn lướt qua mọi người, hạ liên tiếp mười ba đạo lệnh, từng lệnh từng lệnh, dứt khoát rõ ràng, vạn vô nhất thất. Cao thủ phân bộ canh giữ cửa vào núi Thiên Hàn, sát thủ chia làm ba đường mai phục ở ba đường rẽ vào Hàn Cốc, hai ám vệ lẻn vào Hàn Cốc dò đường trước……

Lam Cẩn cùng dạ vệ của Lam Cẩn ở lại Hàn quận điều hành nhân mã, Phượng Ly Thiên mang theo Ám Nhất đến Hàn cốc trước.

Khoanh tay đứng trên chóp đá trên đồi núi Thiên Hàn, mắt phượng lưu chuyển kim quang lạnh như băng tuyết. Diêu Trường Thanh, Diêu Bách Tùng…… Tùng Bách Trường Thanh! Sớm nên nghĩ tới. Diêu Bách Tùng đúng là lợi hại, ẩn mình trong triều đình nhiều năm như vậy mà không ai phát hiện, thậm chí còn tránh được sự truy tra của Thiên Cơ Lâu.

Phượng Ly Thiên nhẹ nhàng vỗ về áo choàng lông hồ tuyết trắng trên người, lần thứ hai, đây là lần thứ hai không bảo vệ được Mặc, dù cho có võ công cái thế thì có lợi ích gì? Mặc, mặc……



“Diêu Trường Thanh, ngươi có ý gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc bị điểm huyệt nằm trong xe ngựa Hiên Viên Cẩm Mặc giận dữ trừng mắt nhìn người trước mặt. Tên này đột nhiên điểm huyệt y mang y đi, cưỡi trên khoái mã rong ruổi như điên, sau khi rời khỏi Hàn quận thì đổi thành xe ngựa rồi bắt đầu ung dung đi tiếp. Y chỉ kịp để lại chiếc nhẫn Thiên nhi tặng trên đê, mong rằng người nọ có thể nhìn thấy.

Diêu Trường Thanh ngồi bên cạnh Hiên Viên Cẩm Mặc, si mê nhìn dung nhan tuấn mỹ của y, nâng tay xoa đôi mày nhíu chặt của y: “Phượng Ly Thiên có từng nói, lúc ngươi nhíu mày thật sự rất đẹp hay không.”

Hiên Viên Cẩm Mặc giãn mi tâm ra, lạnh nhạt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ha ha, ta chính là ta thôi.” Diêu Trường Thanh cười khẽ, lại động đến vết thương chưa khỏi hẳn trên mặt, cúi người chống tay hai bên người Hiên Viên Cẩm Mặc, híp lại đôi mắt dài mảnh, bên trong chớp động nhiều điểm hàn quang, “Tên của ta vốn là Diêu Bách Tùng, nếu bệ hạ không ngại, thì gọi ta ‘Bách Tùng’ là được.”

“Ngươi chính là hắc y nhân trong cung đêm đó sao?” Nhìn vết sẹo trên mặt Diêu Bách Tùng, tuy là câu nghi vấn, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc lại dùng ngữ khí khẳng định, “Ngươi là người của Hàn Cốc, nhiều năm vậy mà trẫm lại nhìn không ra.”

“Ta biết mấy năm nay ngươi sống không vui vẻ gì.” Không để ý tới lời châm chọc khiêu khích của Hiên Viên Cẩm Mặc, Diêu Bách Tùng hãy còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, từng chút từng chút vỗ về khuôn mặt anh tuấn của người dưới thân, vô cùng dịu dàng nói, “Ta là vì ngươi nên mới ở trong triều ngây người nhiều năm như vậy, ta muốn mang ngươi rời khỏi đó, đã lên kế hoạch rất nhiều năm……”

Lúc đầu vào triều, là vì muốn sắp xếp nhân thủ trong triều đình, để có thể đối kháng với Phượng Cung ở mọi phương diện, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại trông thấy bóng người đứng lặng dưới tàng cây ngô đồng kia, Thái tử luôn luôn sát phạt quyết đoán, dưới ánh mặt trời rọi xuyên qua lớp lớp lá cây đã trải qua nửa đời lại lộ ra một vẻ dịu dàng đến thế, vẻ mặt cô độc khi ấy, bóng lưng thon dài kia hiện ra một cỗ đau thương không nói thành lời. Không gian thời gian tựa như ngưng đọng tại khoảnh khắc ấy, vạn vật đều biến thành bối cảnh nhạt nhòa, trong trời đất chỉ còn lại một mình thiên hạ tốt đẹp kia cùng trái tim không ngừng loạn nhịp của chính mình.

“Ngươi có biết vì sao năm trước Đại hoàng tử giá họa cho ngươi lại đắc thủ không?” Hiên Viên Cẩm Mặc mở to hai mắt, Diêu Bách Tùng cười khẽ đem từng chuyện từng chuyện năm xưa kể rõ lại, sở dĩ chuyện năm đó huyên náo đến vậy đều là do Diêu Bách Tùng lửa cháy thêm dầu, vốn định nương theo sự kiện đó mà khiến Hiên Viên Cẩm Mặc thoát ly triều đình, cùng hắn trở về Hàn Cốc, ai ngờ Phượng Ly Thiên lại đi trước hắn một bước, trước tiếp cướp người khỏi thiên lao, hơn nữa còn chiếm đi toàn bộ người này.

“Thực xin lỗi, đến giờ mới mang ngươi đi, khiến ngươi ở bên cạnh hắn chịu nhiều khổ sở như vậy……” Diêu Bách Tùng mím môi, trong mắt tràn ngập áy náy, vốn định dẫn Phượng Ly Thiên đến Hàn Cốc rồi mới đoạt lại Hiên Viên Cẩm Mặc, nhưng hôm qua ở ngoài xe ngựa khi nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của người này, hắn cả một khắc cũng không nhịn nổi nữa. Vốn tưởng rằng hai người bọn họ là thật lòng yêu nhau, nào ngờ tên ma đầu kia lại ngày ngày đêm đêm tra tấn thiên hạ mà hắn xem như trân bảo này.

Hiên Viên Cẩm Mặc rũ mi, có chút ngờ vực về luận điệu kỳ quái của người này, đến khi nghe hắn nói đến chuyện hôm qua mới hiểu ra, y cố đè xuống khóe miệng đang run rẩy, khẽ thở dài: “Nay, ngươi đối với ta như vậy, có khác gì hắn đâu.” Y nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng khổ sở nhận mệnh, chiêu này là học theo Phượng Ly Thiên.

“Mặc, ngươi đừng hiểu lầm.” Diêu Bách Tùng quả nhiên trở nên kích động, vươn tay giải huyệt đạo cho Hiên Viên Cẩm Mặc, dìu y ngồi dậy, “Chỉ là do khắp Hàn quận đều có cơ sở ngầm của Phượng Cung, kế hoạch cũng là lâm thời thay đổi, nên mới không kịp giải thích với ngươi.”

Hiên Viên Cẩm Mặc hoạt động thân thể tê cứng một chút, suy nghĩ về tình hình trước mắt, nói cách khác là bởi vì cái mớ hiểu lầm lộn xộn hôm qua nên Diêu Bách Tùng đã vứt bỏ kế hoạch chu đáo chặt chẽ đã sắp đặt trước, bí quá hóa liều mà mang y đi, vậy nếu hiện giờ Thiên nhi đuổi theo thì sẽ có phần thắng lớn hơn.

“Chúng ta đang đi đâu?” Nghĩ thông các vấn đề mấu chốt, Hiên Viên Cẩm Mặc bắt đầu giả vờ trò chuyện với hắn.

“Đến Hàn Cốc.” Thấy Hiên Viên Cẩm Mặc không chống cự mình nữa, còn sinh ra hứng thú với kế hoạch, Diêu Bách Tùng vội vàng lấy lòng y, có hỏi tất có đáp, “Nơi đó chính là chỗ an toàn nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui