Phượng Ly Thiên

Người nọ cười khẽ lắc lắc đầu, vươn ngón tay điểm điểm lên chóp mũi Phượng Ly Thiên: “Sai, ngươi nên gọi ta là hoàng thúc!”

Hoàng thúc? Phượng Ly Thiên nhíu nhíu mày, xem tướng mạo, người này quả thật trẻ hơn Hiên Viên Ấp một chút, trên gương mặt anh tuấn trắng nõn cơ bản không nhìn thấy nếp nhăn. Nhưng, hiện giờ hắn không có hơi sức đâu để suy nghĩ vị “Hoàng thúc” có dáng vẻ y hệt phụ hoàng này từ đâu ra, chỉ biết yết hầu khô khốc muốn chết, hơn nữa trên người chậm rãi khôi phục tri giác, đau đớn từ các nơi truyền đến nháy mắt gạt bỏ hết thảy sự tò mò của hắn, “Nước……”

Sư phụ Phượng Thanh Tuyệt im lặng rót một chén nước đưa cho hoàng thúc đang đứng bên giường, người nọ liền cẩn thận nâng đầu hắn lên một chút, đút nước cho hắn. Làn nước ngọt lành tiếp xúc với đôi môi khô khốc, Phượng Ly Thiên lập tức hớp lấy từng ngụm từng ngụm.

“Muốn nữa không?” Trên mặt hoàng thúc hiện lên nét đau lòng, Phượng Ly Thiên không khỏi giật mình, người này ngay cả biểu tình cũng giống hệt phụ hoàng, có chút ngơ ngác gật gật đầu, hoàng thúc liền chưa cái chén không cho sư phụ, hất hất cằm ý bảo hắn rót thêm chén nữa.

Mà Phượng Ly Thiên dù mặt lạnh băng kỳ thật rất nóng tính lại không nói một câu mà thành thành thật thật rót một chén nước đưa cho y.

Phượng Ly Thiên cắn miệng chén lén nhìn vẻ mặt của sư phụ, dù lạnh băng nhưng không có dấu hiệu phát hỏa, quang hoa chậm rãi lưu chuyển trong mắt phượng yêu dã của, ông ấy còn bày ra bộ dáng đương nhiên, không khỏi bội phục mà nhìn người trước mặt: “Người thật sự là hoàng thúc của ta sao?”

“Đương nhiên, hắn là đệ đệ sinh đôi vừa ra đời đã bị đem đi của phụ hoàng ngươi – Hiên Viên Triệt.” Hạt Mã Tiền xen mồm nói, “Tiểu tử, ta phải tốn một đống công sức mới bảo trụ được gân mạch của ngươi đó, ngươi phải hảo hảo mà cảm ơn ta nghe chưa.”

Hoàng thúc cười khẽ lấy cái chén hắn đang cắn ra, không thèm nhìn tới mà đưa thẳng cho Phượng Thanh Tuyệt: “Rồi rồi, nướng cho ngươi một con gà là được rồi chứ?”

“Xí, nướng một con gà?” Hạt Mã Tiền tức giận trừng to mắt, y thuật vô địch thiên hạ của ông mà có thể dùng một con gà để trả phí sao? “Ít nhất cũng phải mười con gà nướng!”

Phượng Ly Thiên không khỏi bật cười lớn, chỉ là động phải miệng vết thương, đau đến toát mồ hôi lạnh, chỉ phải cười mỉm.

“Ly Thiên! Ngươi, tỉnh rồi?” Lúc này, Mộc Miên Hoa bưng thau nước đi tới, kinh hỉ nhìn người trên giường, bỏ thau nước xuống bước nhanh tới, sau đó dừng chân ở bên giường, vò vò góc áo không biết nên mới cái gì.

Nơi Phượng Ly Thiên đang ở, chính là một trong song cốc, “Vô Hoa Cốc”. Thì ra, Vô Hoa Cốc nằm ngay trong núi Thiên Hàn, cũng chính là dưới vực thẳm mà Phượng Ly Thiên rớt xuống. Dù ở trong núi tuyết, nhưng trong cốc này lại có suối nước nóng dưới lòng đất, hơi nóng khiến nơi này có khí hậu bốn mùa như xuân, cũng tạo điều kiện cho các loại kỳ hoa dị thảo có thể sinh trưởng ở đây. Cho nên, Hạt Mã Tiền đã mất tích lâu nay và Mộc Miên Hoa mới có thể xuất hiện ở nơi này.

Nhưng mà, kỳ quái là, Phượng Thanh Tuyệt và vị hoàng thúc này sao cũng xuất hiện ở đây chứ?

Vị hoàng thúc này tên là Hiên Viên triệt, thật sự là đệ đệ sinh đôi với phụ hoàng Hiên Viên Ấp của Phượng Ly Thiên, chỉ vì năm xưa mẫu thân Hiên Viên Ấp muốn Hiên Viên Ấp trở thành Hoàng đế, còn phải là một vị Hoàng đế độc nhất vô nhị, tuyệt không cho phép một người giống vậy tồn tại, cho nên, sau khi sinh ra Hiên Viên Triệt bà lập tức bí mật giao cho thủ tọa Thái Y viện lúc đó giải quyết. Thủ tọa khi đó của Thái Y viện kỳ thật là đệ tử xuất thân từ Vô Hoa Cốc, thương tiểu hoàng tử còn nhỏ, liền mang về Vô Hoa Cốc giao cho cốc chủ nuôi dạy. Nay, Hiên Viên Triệt mới là cốc chủ Vô Hoa Cốc thật sự, mà Hạt Mã Tiền – cái người trừ ăn ra thì chỉ biết phát minh mấy thứ dược vật kỳ quái thật sự không thể gánh nổi trách nhiệm lớn lao ấy.

Cho nên, người bảo Mộc Miên Hoa đảm đương thân phận đến Võ lâm đại hôi khi trước, chính là Hiên Viên Triệt.

Nghe Hạt Mã Tiền dong dài cả buổi xong, Phượng Ly Thiên mới chậm rãi quay đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai bị ồn tới đau nhức, giương mắt nhìn Hiên Viên triệt: “Ca ca…… của ta……” Vết thương trên người quá nặng, mỗi một chữ nói ra đều gây nên đau đớn, môi Phượng Ly Thiên run rẩy, gian nan thở dốc.

Hiên Viên Triệt vội ngăn lại, không đành lòng để hắn nói thêm nữa, “Về kinh rồi.” Nói xong quay đầu nhìn Mộc Miên Hoa, ba lão già bọn họ đã không còn hỏi đến thế sự, việc liên lạc trong cốc với bên ngoài đều giao cho Mộc Miên Hoa quản lý.

“Phải, về từ hai ngày trước.” Mộc Miên Hoa vội vàng bổ sung, sợ Phượng Ly Thiên không biết rằng ca ca của hắn vào lúc hắn sống chết không rõ đã một mình rời đi. Kỳ thật sau khi Hiên Viên Cẩm Mặc ngất xỉu bên bờ vực đã được người của Thanh doanh đưa xuống núi, sau khi tỉnh lại lại dẫn binh trở lên núi, tìm suốt ba ngày ba đêm. Chỉ là tứ phía Vô Hoa Cốc đều là núi, chỉ có nước trèo từ trên xuống, cho nên binh lính mới không tìm thấy nơi này.

“Ta…… ngủ…… bao lâu rồi?” Phượng Ly Thiên rũ mi, che khuất suy nghĩ trong mắt.

“Ngươi ngủ bảy ngày, nếu còn không tỉnh, người nào đó sẽ giết tới Hàn Cốc mất.” Hiên Viên Triệt trêu tức liếc nhìn Phượng Thanh Tuyệt đứng bên cạnh.

Bảy ngày sao? Không ngờ lại hôn mê lâu như vậy, từ khi học võ tới nay, lần đầu tiên hắn bị thương thảm đến thế này. “Đã khiến…… sư phụ…… lo lắng……” Tuy biết Phượng Thanh Tuyệt tuyệt đối không hề lo lắng cho mình, phàm là mấy từ ngữ giàu nhân tình đều không thích hợp dùng trên người ông ấy, nhưng lời nên nói cũng phải nói.

“Dong dài.” Trên gương mặt góc cạnh phân minh của Phượng Thanh Tuyệt không có biểu tình gì, nhưng Phượng Ly Thiên biết rõ tính cách của ông lại nhìn ra, đây là đang cam chịu. Phượng Ly Thiên có chút kinh ngạc giật mình, cứ cảm thấy sư phụ không giống trước đây cho lắm.

“Tiểu Thiên à, muốn ăn cái gì, hoàng thúc đi làm cho ngươi.” Hiên Viên Triệt ân cần hỏi, hình như y cảm thấy rất mới mẻ khi lần đầu tiên được làm thúc thúc người ta.

“Ngươi xem hắn là con nít sao?” Phượng Thanh Tuyệt lạnh lùng nói, túm Hiên Viên Triệt lên đi ra ngoài, “Chuyện chăm sóc hắn giao cho Mộc Miên Hoa đi.”

Hiên Viên Triệt hất tay hắn ra: “Cho ngươi chăm sóc con riêng của ngươi lại không cho ta chăm sóc cháu ruột của ta sao? Nơi này là Vô Hoa Cốc, không phải ngươi nói là được.”

Phượng Ly Thiên nhướn mi nhìn hai người đang cãi nhau, sau đó liếc nhìn Hạt Mã Tiền một cái. Hạt Mã Tiền đắc ý vuốt vuốt chòm râu ba chỏm buồn cười của mình, bày ra dáng vẻ “Ta biết hết đó, mau cầu xin ta nói cho ngươi biết đi”.

Phượng Ly Thiên không thèm nhìn tới ông nữa, nói với Mộc Miên Hoa: “Miên Hoa, giúp ta…… truyền tin tức…… cho Mặc…… và Cẩn……” Mỗi khi nói một chữ hắn đều phải dừng lại thở dốc một hồi, nói xong một câu dài như thế, cơn đau đã khiến khuôn mặt tuấn tú vốn mất máu càng thêm tái nhợt.

“Ta biết rồi, ngươi, đừng nói nữa.” Mộc Miên Hoa vội nói.

Phượng Ly Thiên nhìn hắn, khẽ nhếch môi một cái, nét suy yếu lại có thể khiến người nam nhân này toát ra vẻ đẹp khiến người thương tiếc, Mộc Miên Hoa không khỏi nhìn đến ngây ngốc. Người tốt đẹp như vậy, vì sao không thể thuộc về hắn? Đột nhiên thấy trong lòng đau đớn, Mộc Miên Hoa cúi đầu, yên lặng đi ra ngoài.

Trong cung, điện Bàn Long.

“Hoàng Thượng, ngài tới giờ uống thuốc rồi.” Đức Phúc bưng thuốc đi đến, cẩn thận hỏi người đang vùi đầu trong tấu chương.

“Để đó trước đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc tựa vào nhuyễn tháp, cũng không ngẩng đầu khỏi tấu chương, tuy là đang giữa hè, nhưng trên đùi y vẫn phủ thêm một tấm thảm da hổ. Lúc trên núi tuyết ăn mặc quá phong phanh, khi cưỡi ngựa, áo choàng không che được hai chân, lại còn đi quá nhanh, chân trái của y vốn có bệnh cũ, sau khi tỉnh lại thì không đi đường được nữa, nếu không phải đại phu nói không mau chữa trị sẽ tàn phế thì y nhất định không về kinh sớm như vậy.

“Hoàng Thượng, ngài……” Đức Phúc đau lòng không biết nên nói gì cho phải, khuôn mặt mập mạp nhăn nhúm lại, “Ngài uống thuốc trước đi, nếu không Vương gia trở về thấy dáng vẻ này của ngài, sẽ tức giận mất.”

“Thiên nhi……” Hiên Viên Cẩm Mặc liều mạng làm việc, chỉ vì để mình có thể tạm thời quên hắn, mỗi khi ngừng lại, hình ảnh Phượng Ly Thiên rơi xuống vực sẽ lại hiển hiện trước mắt, tim sẽ đau đến mức không thở nổi.

Nhận lấy chén thuốc trong tay Đức Phúc, giống như uống rượu mà ngửa đầu nốc cạn.

“Hoàng Thượng.” Si Mị mặc áo xám đột nhiên xuất hiện, Hiên Viên Cẩm Mặc kinh hỉ ngồi thẳng người dậy, phất tay bảo mọi người lui ra.

“Có tin tức của Thiên nhi sao?”

“Hồi Hoàng Thượng, phía Phượng Cung còn chưa có tin tức của Vương gia, quân đội đang tìm kiếm tạm thời cũng không có tiến triển gì.” Si Mị kiên trì nói tiếp, “Phía Hàn Cốc, Thượng tướng quân mang theo năm vạn đại quân đã đến nơi, tùy thời đợi lệnh.”

“Vây chặt Hàn Cốc, một con ruồi cũng không để thoát.” Hiên Viên Cẩm Mặc giấu đi thất vọng trong đáy mắt, chậm rãi phun ra mệnh lệnh lãnh khốc, “Trong vòng một ngày không giao được Phượng Vương ra, giết sạch không chừa người sống!”

“Tuân lệnh!” Si Mị nhanh chóng biến mất.

Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu, đưa tay đặt lên đầu con mèo đang ngủ khò khò bên cạnh, cũng chỉ có nó mới có thể vô tâm vô phế ngủ say thế này. Mỗi một thứ của Thiên nhi đều được y giữ gìn rất tốt, nhưng cuối cùng lại không giữ được, người của hắn. Y tự giễu cười cười, trong đôi mắt như thủy tinh đen, dấy lên đau thương nồng đậm còn bi ai hơn cả khóc. Hiên Viên Cẩm Mặc y giống như một gốc cây ngô đồng, tỉ mỉ xây tổ, che nắng che mưa, nhưng vẫn không thể giữ được chân của con phượng hoàng xinh đẹp ấy.

Hiên Viên Cẩm Mặc tựa vào bên cửa sổ, nhìn gốc cây Mặc Thiên cao cao trong hoa viên. Phượng hoàng rời khỏi nhánh ngô đồng, là muốn trở về chín tầng trời sao? Như vậy Phượng hoàng ở trên nền trời xa thẳm, có còn nhớ hay không gốc ngô đồng mình từng lưu luyến? Và Phượng hoàng có biết hay không, không còn Phượng hoàng nữa, gốc ngô đồng kia làm sao thừa nhận hàng tỉ năm cô độc?

Lam Cẩn ngồi trên nóc Khinh Mộng Lâu, cầm vò rượu liều mạng rót vào miệng, chất lỏng cay xót xuyên qua yếu hầu, chảy thẳng lên đầu óc. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên trời cao, trong ánh trăng mờ nhạt như hiện ra gương mặt tinh xảo gần như yêu dã kia, gương mặt đó hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng lại vẫn luôn cảm thấy kinh diễm.

Từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi, chỉ cần ta sống, sẽ không để ngươi chết……

Ta chia một nửa tên ta cho ngươi……

Cẩn, lúc nói đùa phải dùng vẻ mặt này……

Từ một khắc đứa trẻ nho nhỏ kia vươn tay với hắn, đã định đời này chỉ cần còn sống, thì hắn tuyệt đối trốn không thoát người luôn mang theo nụ cười tà tứ ấy. Lam Cẩn vươn tay với lên vầng trăng sáng trên trời cao, lại chỉ bắt được ánh trăng vỡ vụn. Lại nâng vò rượu lên, ngửa đầu rót vào miệng, giọt rượu trong suốt từ khóe miệng chảy xuống, thấm ướt vạt áo màu lam.

“Đừng uống nữa.” Một bàn tay giữ chặt vò rượu, âm điệu thản nhiên khuyên nhủ.

Lam Cẩn trừng to hai mắt phiếm hồng, đối diện với đôi mắt đào hoa cười như không cười của Mộ Dung Kì: “Ngươi cười ta đi, ta là đồ ngốc, đứng sau lưng hắn, cái gì cũng làm cho hắn, chỉ mong hắn có thể quay đầu nhìn ta một lần……”

“Ta không cười ngươi.” Mộ Dung Kì ngồi bên cạnh hắn, từ nhỏ đã mang theo một đôi mắt đào hoa biết cười, khiến hắn dù muốn nghiêm túc một chút cũng không được. “Ta với ngươi giống nhau, cứ luôn đứng phía sau dõi theo một tên ngốc, mong mỏi hắn có thể buông bỏ chấp niệm quay nhìn ta một lần.”

Lam Cẩn liếc nhìn hắn, tiếp tục uống rượu.

Mộ Dung Kì cầm bình rượu của hắn ném sang một bên, bình rượu đập lên nóc nhà phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy: “Ngươi có nghe ta nói hay không?”

“Liên quan gì tới ta?” Lam Cẩn không kiên nhẫn nói, “Đền rượu cho ta…… ưm……” Lam Cẩn kinh ngạc cảm nhận thứ mềm mại vừa áp lên môi, giật mình trừng to đôi mắt sáng ngời, nhất thời quên mất phản ứng.

Mộ Dung Kì cọ cọ môi hắn nói: “Để ta nói cho ngươi biết có liên quan gì tới ngươi.”



Mộc Miên Hoa nắm thư truyền tin trong tay, nhìn một loạt bồ câu đưa tin trong ***g. Nếu không truyền tin tức này ra ngoài, vậy chờ Phượng Ly Thiên dưỡng xong thương tích cũng phải tới mấy tháng sau, khi đó, Hiên Viên Cẩm Mặc tọa ủng tam thiên giai lệ có lẽ cũng đã thay ***g đổi dạ. Nghĩ vậy, Mộc Miên Hoa định xé đi lá thư trong tay, nhưng rồi lại nghĩ tới một điều, nếu tin tức không được truyền đi, Phượng Ly Thiên sẽ trách hắn. Vậy thì…… ánh mắt hắn lần lựa giữa mấy con bồ câu lớn nhỏ khác nhau, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, đưa tay túm lấy một con bồ câu già đang cúi đầu ủ rũ, nếu bồ câu không đưa tin tới nơi, thì không phải lỗi của hắn.

Phành phạch, bồ câu được tung lên gian nan bay chưa được bao xa đã lảo đảo chao liệng, bồ câu tuổi đã già, vốn dĩ không bay ra nổi sơn cốc vừa cao vừa lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui