Phượng Mệnh Ta Nhường Sợ Ngươi Không Nhận Nổi


Lễ mừng thọ đã qua, nhóm người của Thiên Sơn cũng không tiện ở lại hoàng cung quá lâu.

Hà Hi tiễn họ về biệt phủ riêng của Tống Khải, Tam sư huynh cũng là thiếu trang chủ của Hiên Hạo sơn trang.
Bát tự của Hà Hi và Tôn Triều Quân đã được Minh Ưu lão nhân của Thiên Sơn xem qua, cũng ấn định luôn ngày thành hôn sau ngày Tân đế đăng cơ nửa tháng.
Hoàng cung tất bật hối hả, Tôn Triều Quân cũng không ngoại lệ.

Sau khi thành thân, hắn sẽ không ở lại Triều Âm Các nữa về lại biệt phủ được cấp trước đây.

Hắn tập hợp hết nhân lực để sơn sửa, cũng như trang hoàng Vĩnh An vương phủ, mục đích muốn cho Hà Hi trọn vẹn một nơi thuộc về mình.
Bịn rịn tiễn đưa, Hà Hi một đường trở lại hoàng cung, thế nhưng dù cô có cật lực không chủ động gây chuyện, vẫn có người không muốn bỏ qua cho cô.
Tô Bích Dao không biết từ đâu đã đứng trước mặt, bộ dáng cao ngạo ghét bỏ nhìn Hà Hi chằm chằm.

Nghe Viên An Diệp nói nàng ta là con gái của Đương kim minh chủ võ Lâm, chưởng môn phái Võ Sơn uy chấn giang hồ.

Mà hình như Tôn Triều Quân cũng là môn đồ có vị trí đức cao vọng trọng trong môn phái đó.
Hà Hi không quan tâm nên không hỏi hắn giữ vị trí gì.
Cô mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không sợ sệt, hoàn toàn là dửng dưng nhìn nữ nhân đang mười phần kiếm chuyện trước mặt.
“Tô cô nương, cô thích bất ngờ xuất hiện trước mặt ta lắm ư? Cô đừng quên lần trước ta bị thương nhưng cô cũng không thắng nổi ta.”
Hà Hi làm như vô tình khơi gợi lại.

Con gái võ lâm minh chủ thì sao, so với Hà Hi, thực lực nàng ta vẫn không bằng đấy thôi.
Quả nhiên, nhớ đến hôm đó, Tô Bích Dao liền nổi giận: “Hừ… đừng cho rằng như vậy là hay, tiện nhân ngươi chỉ ăn may thôi.”
“Vậy ư?” Hà Hi nhướng mày, không lấy làm tức giận.

“Cô nghĩ vậy thì cho là vậy đi.”

Hà Hi toan bước đi, cô rất lười tranh cãi với loại người thích gây chuyện này.
Nhưng Tô Bích Dao có vẻ không muốn bỏ qua, nàng ta tuốt kiếm, đáy mắt trong veo không giấu tia căm tức và sát khí nhè nhẹ.
Hà Hi chỉ nâng mắt nhìn, không nói gì.

Chỉ có điều, cơ mặt cô đã hơi cứng lại.
“Ngươi chủ động rời xa Đại sư huynh, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
“Hửm?” Hà Hi nheo mắt.

“Hôn phối là hoàng thượng ban, bát tự sư phụ ta cũng xem, ngày lành đã chọn, ngươi muốn ta rời là ta rời ư? Lấy tư cách gì?”
“Tư cách là chỉ có ta mới xứng với sư huynh, ngươi không xứng.” Tô Bích Dao kiêu ngạo gầm lên.
“Ồ” Hà Hi gật gù.

“Vậy lúc chàng bị thương, ngươi ở đâu, làm cái gì?”.
Nói đến đây, khoé môi cô treo nụ cười như có như không, cũng cật lực chán ghét.
Tô Bích Dao nhất thời á khẩu, môi mấp máy một hồi cũng không trả lời được.
“Ta nghe bảo chàng bị thương một thời gian dài, phái Võ Sơn lúc đầu còn hỏi thăm qua lại, sau đó dường như cũng quên mất chàng.

Mà vị tiểu thư đây, sau khi nghe phong phanh chàng có thể chữa mới bắt đầu ló mặt đến, có đúng hay không?”
“Ta…” Tô Bích Dao ấp úng.

“Là chúng ta bận việc, hoàng cung lại là nơi nào, sao ta có thể thường xuyên lui tới.”
Lý do này cũng được, nhưng rất tiếc nó không phải lý do.
Hà Hi liếc xuống thanh kiếm đang trước mắt, khoé môi nâng nụ cười có phần châm chọc: “Tô Bích Dao, thu lại cái tâm tư tính toán chó má của ngươi.

Xứng ư? Nếu chàng vẫn là một người tàn phế, ngươi có còn để mắt đến chàng nữa không?”

Tô Bích Dao bị Hà Hi nói đến không biết đường trả lời, vẻ mặt giận dữ khinh mạn thoáng qua bối rối.

Tôn Triều Quân trước đây không chỉ có mỗi nàng ta say mê, nàng ta còn vì hắn âm thầm uy hiếp doạ dẫm các nữ đồng môn khác âm thầm để ý hắn.
Nhưng khi hắn bị thương, phần tình cảm ngông cuồng kia dường như bị cắt xẻ khiến nàng ta chìm trong tính toán không biết làm thế nào.
Thích là thật, nhưng để bên cạnh một người tàn phế, không ai đủ dũng cảm, nàng ta tin ai cũng vậy.

Thế là nàng ta ậm ờ một thời gian, không dám đối diện, cũng không muốn đối diện.
Đến khi len lén nghe được hắn đang được chữa trị, Tô Bích Dao mang tâm tư hoảng loạn đấu tranh đến hoàng cung, nói là thăm, nhưng thực chất là dò.

Không ngờ ngoài ý muốn thấy Tôn Triều Quân cùng Hà Hi đang thân mật.
Khỏi phải nói khi ấy nàng ta đã phát điên như thế nào, dù Tôn Triều Quân có tàn phế, nàng ta cũng không muốn hắn để mắt tới người khác.
Thật không ngờ hắn có thể trở lại bình thường, vậy thì tốt thôi, trở lại như trước, bởi vì hắn vốn là người trên vạn người, mà bản thân lại sớm tối cận kề khi ở Võ Sơn, Tô Bích Dao thích hắn, cũng mặc định hắn sẽ là của mình.
Hà Hi thì sao chứ? Một dã chủng thì làm sao xứng đáng.
Mọi biểu cảm tiếc nuối, tức giận, căm ghét hay tính toán của Tô Bích Dao đều lọt vào mắt Hà Hi.

Ha, cùng là con gái, sao có lắm đứa trơ trẽn thế nhỉ.

Lâm Uyển Vân lúc nào cũng yếu đuối, thích thao túng đàn ông.

Không phải một người, mà là một bầy.
Còn con ả trước mắt, tình yêu kia toan tính như vậy, nghe đến mình còn mắc ói huống chi Tôn Triều Quân.
Hà Hi nhếch nửa môi, không giấu đôi mắt khinh miệt: “Tô Bích Dao, ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm thật đấy.”
Tô Bích Dao nghe Hà Hi chửi mình, bản thân cũng đã thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong kia.


Nàng ta nổi điên, vút kiếm thẳng một đường, Hà Hi theo phản xạ lui lại, thế nhưng thanh kiếm chỉ cách cổ họng cô tầm vài centimet.
“Tiện nhân, ngươi dám mắng ta?”
“Tiện nhân?” Hà Hi buồn cười lặp lại.

“Thích dùng khí thế hiếp người đúng không? Bản cô nương đáp ứng được.”
Tô Bích Dao không hiểu, nheo mắt phán đoán.
“Đại sư huynh ta là Tứ hoàng tử Bắc Triều, Nhị sư tỷ là Trưởng công chúa Tây Triều.

Hai người họ đều đảm bảo ta có được một chức công chúa nho nhỏ.

Thế nên, nếu ta thích ta sẽ là Lưỡng triều công chúa.”
Hà Hi dừng lại một chút, thành công nhìn thấy sắc mặt Tô Bích Dao thay đổi.
“Tam sư huynh là đệ nhất phú thương của lục địa Vân Nguyên, ta mới được huynh ấy cho một cái tiền trang.

Tứ sư huynh là thiếu cốc chủ Tiên San cốc, dĩ nhiên được hưởng ké một chút.

Ngũ sư tỷ là con của Tể tướng đương triều.

Hà Hi ta mặc dù có hơi nghèo, nhưng thân phận thì con gái một chưởng môn như ngươi cũng không sánh được.”
Nói đến đây, Hà Hi quắc mắt, sóng mắt lạnh lùng có mấy phần độc đoán.

Cô không phải loại thích lấy khí thế hiếp người, nhưng có nhiều người thích làm điều này, cô có chống lưng, không ngại việc lấy ra dùng.
“Thế nên, so với ngươi, ta xứng với Tôn Triều Quân gấp vạn lần.”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, Hà Hi ngưng nội lực vào mũi chân, nhanh như một con sóc lùi ra sau một chút.

Cô nhìn vào thanh kiếm chướng mắt kia, tay không lưu tình ngưng nội lực đánh qua một chưởng, kiếm trên tay Tô Bích Dao như có sinh mệnh liền ngã xuống.
Mà Tô Bích Dao bị sự tấn công bất ngờ của cô cũng lảo đảo lùi về sau.
Lửa giận ngút trời, Tô Bích Dao thật sự nổi điên.
Nàng ta nhặt kiếm lên, khí thế ngạo nghễ quyết tuyệt, dường như hôm nay không phải Hà Hi chết thì chính là nàng ta chết.

Hà Hi nhếch môi, xung quanh cô như bao bởi một luồng không khí lạnh lẽo.

Dây lụa xuất ra, đối với thanh kiếm sắc bén giết chóc của Tô Bích Dao là một sự mềm mại khó cưỡng.
Thế nhưng, ai từng biết qua sẽ biết dây lụa này không kém tuyệt tình.
Phái Võ Sơn là một môn phái lớn uy chấn giang hồ, Tô Bích Dao còn là con gái của chưởng môn Tô Khinh Hào, những gì nàng ta được truyền dạy có khi còn là các bí kíp độc quyền.
Kiếm pháp mạnh mẽ có phần sát phạt, đối với dây lụa mềm mại như nước, tổng quan nội lực hay chiêu thức, Tô Bích Dao đều kém Hà Hi.
Thân thủ Hà Hi nhanh nhẹn, nhanh như chớp mắt tránh hàng loạt tấn công liên tiếp của đối phương, cuối cùng dây lụa trắng bên tay phải quấn lấy cổ tay cầm kiếm của Tô Bích Dao, giật một phát dứt khoác, Tô Bích Dao ăn đau, thanh kiếm cũng rơi xuống.
Lúc này, Hà Hi lại như một cơn gió bay đến, bàn tay không lưu tình bóp chặt cổ Tô Bích Dao.
Tô Bích Dao trợn mắt, mặt đỏ như gấc vì bị thiếu hơi thở:
“Hà Hi… buông… buông ta ra.”
Hà Hi bóp càng mạnh hơn, giọng nói sau đó có mấy phần sát phạt:
“Tô Bích Dao, ta chỉ không muốn giết ngươi, chứ ngươi không bao giờ là đối thủ của ta.”
Tô Bích Dao dù bị khống chế nhưng không cam lòng, nàng ta nhìn Hà Hi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Hà Hi đã chết không biết bao lần.
Hà Hi chán ghét đẩy Tô Bích Dao ra, xoay người.

Giết ả chỉ tổ gây ra phiền phức, đặc biệt là cho Tôn Triều Quân.

Cô không muốn đụng đến rắc rối này.
Bóng lưng Hà Hi khuất sau bức tường thành, Tô Bích Dao nhìn theo vừa phẫn hận vừa uất ức.

Chưa bao giờ nàng ta chịu cảnh nhục nhã như vậy.

Nàng ta âm thầm ghi nhớ, nợ mới nợ cũ, sẽ có ngày róc xương xẻo thịt Hà Hi.
Tô Bích Dao khó nhọc đứng lên, lúc này trước mắt nàng ta xuất hiện vài người lạ mặt.

Một cảm giác bấn an cùng quẫn bách xoay chuyển xung quanh, chưa kịp làm gì, một dòng máu đỏ tươi đã nhuộm trên y phục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận