Ngày lành tháng tốt cuối cùng cũng đến, Tân đế lên ngôi, khắp Nam triều giăng đèn kết hoa, toàn dân được ân xá.
Hàng loạt nghi thức được tổ chức, Tôn Triều Ân thân mặc hoàng bào, làm lễ với thiên địa, với tổ tông Tôn gia, lập lời thề vì bá tánh, hết lòng phụng sự cho một Nam triều thịnh thế.
Cựu đế có nhiều con, sau những màn thanh trừng đấu đá chỉ còn lại Tôn Triều Ân, cùng sự phò tó của hai người huynh đệ và thế lực Lâm gia, hắn mới thuận lợi trụ ở vị trí này.
Nói đi nói lại, hắn là người có tố chất, là người đã được lựa chọn từ nhỏ, các huynh đệ khác chỉ ôm hy vọng tranh đấu, trước sau vẫn không thoát được mệnh trời.
Cùng ngày, Hậu vị sắc phong, Lâm Uyển Vân một thân phượng bào, ấn ký phượng mệnh trên trán càng lúc càng rực đỏ.
Dưới sự tung hô hành lễ của văn võ bá quan, Tân đế Tân hậu của Nam triều hoàn thành nghi thức.
Lâm Uyển Vân đứng ở trên cao, mắt lướt xuống trăm ngàn con người quy phục, nội tâm cực kỳ kiêu ngạo.
Ngày mà nàng ta đợi, cuối cùng cũng đến rồi.
Vận mệnh này, hào quang này, tranh đấu này, chỉ có nàng ta mới là người xứng đáng được nắm lấy.
Người có chức tước, kể cả Tôn Triều Quân cũng khoác triều phục đón chào tân đế, người duy nhất im hơi lặng tiếng cho đến hiện tại, chỉ có Hà Hi.
Giây phút cô chờ đợi, cuối cùng cũng đến rồi.
Hàng loạt tiếng trống, hiệu lệnh, reo hò, dù ở Triều Âm Các xa xôi, cô vẫn nghe thấy được.
Đứng trên nóc nhà cao nhất của Triều Âm Các, Hà Hi một thân váy trắng thanh lãnh hướng về đoàn người chỉ như những đốm chấm nhỏ xíu, tâm trạng hiện tại vừa phức tạp cũng vừa vô lực.
Tiếp theo sẽ là gì đây? Tiên Linh xuất hiện, thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Nó mở một kết giới, và cô trở về thực tại.
Hà Hi nhìn vòng tay lam ngọc trên cổ tay mình, khoé mắt cô ươn ướt, lồng ngực là những cơn đau dồn nén đến vô lực và bấn loạn.
Đến giây phút này, cô mới biết cô luyến tiếc hắn như thế nào.
Cô không muốn xa hắn như thế nào.
Âm thanh huyên náo từ xa dừng lại, những đốm chấm chuyển động.
Từ không trung, một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Đing, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.
Từ nay về sau được giải trừ ràng buộc, chúc ký chủ một cuộc sống sung túc an yên.”
Hà Hi bật cười.
Cô hoàn thành rồi, nhưng sao cô đau như vậy? Nụ cười vương vất trên khoé môi, nhưng nước mắt cô đã phủ kín hai gò má.
“Ký chủ…” Tiên Linh nhảy vòng tròn trước mặt cô.
Bên cạnh, Yêu Linh cũng xuất hiện cùng.
“Ê bà la sát, xong rồi nhưng sao ngươi khóc?” Yêu Linh bây giờ ngoại hình sáng bừng, đáng yêu không kém Tiên Linh.
Hỏi ra mới biết nó đã về thương lượng với chủ nhân, nhận các nhiệm vụ dễ thương hơn, vì vậy mà năng lượng cũng từ từ thiện lành trở lại.
Hà Hi nhìn hai nhóc tinh linh bay lượn trước mắt, cô quệt nước mắt, mở miệng ra với vẻ khó khăn: “Ta có thể gặp Tôn Triều Quân trước rồi mới đi được không?”
“Ngươi đi đâu?” Yêu Linh thắc mắc.
“Về lại thế kỷ XXI.” Hà Hi khó khăn tiếp lời.
“Làm gì được về mà đòi về.” Yêu Linh khinh bỉ liếc nhìn.
Câu nói này khiến tâm trạng của Hà Hi đang tụt dốc không phanh cũng sững lại.
Vẻ mặt bi thương rất nhanh thay thế bằng sự ngỡ ngàng.
Cô vươn tay nắm lấy Yêu Linh, cho nó ngang với tầm mắt mình, híp mắt hỏi.
“Ngươi có ý gì?”
Yêu Linh la oai oái, làm bộ dáng ghét bỏ muốn thoát khỏi ma trảo của Hà Hi.
Nó vừa vùng vằng, vừa gào thét cầu cứu:
“Tiên Linh, ngươi chưa nói cho cô ta biết sao?”
Hà Hi vốn nảy số rất nhanh.
Chỉ sau một giây Yêu Linh nói hết câu, tay còn lại cũng vươn ra nắm tinh linh trắng trắng mềm mềm, bóp chặt.
Chỉ là, tim trong lồng ngực của cô hiện tai đập điên cuồng, còn là một loại chờ mong vô cùng tha thiết.
“Tiên Linh, nói rõ ràng.”
Tiên Linh vùng vẫy: “Buông ra đã.”
Hà Hi híp mắt, động tác nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn nắm lấy một chân của nó, phòng nó chạy trốn: “Nói nhanh.”
“Kết giới bị vá lại rồi, ta không có năng lực mở ra.”
Hà Hi im lặng, chỉ là đôi mắt cô đã có mấy phần thâm trầm.
Biểu hiện quen thuộc này khiến Tiên Linh rụt cổ, nó nhanh nhảu nói như ma đuổi: “Thật ra đây là sai sót của ta nhưng ta không dám nói với cô, lúc đầu thao tác cho cô vào một quyển tiểu thuyết để giúp Thánh nữ theo đúng lộ trình, nhưng ai ngờ sai một li đi một dặm, khi kết giới mở ra cô chỉ trật một xíu thôi mà lọt vào lục địa Vân Nguyên này.
Vân Nguyên là dị giới bị lịch sử bỏ quên, nên là một thế giới thật không phải giả lập.”
“Thánh nữ Hà Hi mang số phận hoàn toàn giống với quyển tiểu thuyết kia, nhiệm vụ đã ràng buộc rồi, ta không thể gỡ ra nên im lặng để cô làm.
Có điều ta không ngờ chủ nhân tương lại lại đến đây lịch kiếp.
Ai ngờ… hai người lại yêu nhau.”
Chờ đã.
Hai người yêu nhau? Mắt Hà Hi trợn lên to hết cỡ, lắp bắp: “Ngươi… ngươi nói Tôn Triều Quân là chủ nhân của ngươi, là tên chủ nhân biến thái kia?”
Tiên Linh ái ngại gật đầu: “Lúc đầu ta cũng không biết, sau khi hắn thấy ta, ta mới biết.”
Đầu óc Hà Hi quay mòng mòng rồi, lồng ngực phập phồng lên xuống, cơn đau vừa rồi tạm thời nhường chỗ cho cơn giận đang ập tới.
“Hi Nhi.
Mới khoẻ đừng đứng trên đó, xuống đây.”
Giọng nói quen thuộc ập tới.
Hà Hi xoay người lại, Tôn Triều Quân một thân triều phục cao ngạo khác hẳn thường ngày.
Chỉ là đôi mắt hắn nhìn Hà Hi từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng như nước.
Hà Hi buông Tiên Linh cùng Yêu Linh ra, hai tinh linh tội nghiệp biết thân biết phận chuồn mất, Tôn Triều Quân có thể không biết, chứ cơ mặt của Hà Hi đã khiến chúng nó run rẩy rồi.
Hà Hi nhảy phốc xuống nóc nhà, đi đến trước mặt Tôn Triều Quân.
Không nói không rằng, cô nằm tay hắn lôi xệch xệch đi.
Tôn Triều Quân có chút ngơ ngác, cứ vậy bị cô gái của mình lôi kéo.
Hình ảnh hiện tại trong mắt chúng thuộc hạ tuy quen mà lạ, họ chỉ có thể len lén nhìn.
Cửa lớn bị đạp ra, Hà Hi lại lôi xềnh xệch Tôn Triều Quân vào phòng.
Chỉ khi đóng cửa lại cô mới buông tay hắn, sau đó lại lôi hắn lên giường, quăng hắn như một bao tải.
Tròng mắt Tôn Triều Quân thoáng qua ngỡ ngàng, hắn nghĩ bây giờ mình nên mặc một bộ giá ý, tóc cài trâm, bị lang quân quăng lên giường chuẩn bị thưởng thức thì có vẻ sẽ thích hợp.
Ngay sau đó, Hà Hi trèo lên người hắn, ngồi đè hai chân hắn, cố định hắn ở dưới, nghiến răng nghiến lợi: “Tôn Triều Quân, chàng lại giấu bà đây cái gì?”
Tôn Triều Quân rụt cổ: “Ta… ta có giấu gì đâu.”
Xin lỗi, hắn biết Hà Hi hung dữ, nhưng bộ dáng hiện tại, hai từ kia không đủ để dùng đâu.
“Không nói phải không?”
Hà Hi hít một hơi sâu, sau đó cúi xuống cắn mạnh lên cổ Tôn Triều Quân.
Hắn hít sâu một hơi, toàn thân căng cứng.
Vết cắn kia tuy Hà Hi dùng lực day siết, nhưng với hắn không thấm chút nào.
Ngược lại, mắt Tôn Triều Quân tối dần, đuôi mắt kết tụ dần dần hai đốm lửa.
Sau đó lan ra khắp tế bào.
Tôn Triều Quân nheo mắt, tay siết chặt vòng eo của người trên thân, không một chút khó khăn chuyển bị thành chủ, từ trên cao thu vào mắt sự ngỡ ngàng.
“Hi Nhi… nói chuyện bình thường, đừng đùa với lửa.”.