Lâm Uyển Vân cuộn tròn trên giường, ánh mắt đờ đẫn thống khổ.
Trải qua sự dày vò không chút thương xót của Tôn Triều Ân cùng cái nhìn lãnh đạm của hắn, Lâm Uyển Vân cảm nhận rất rõ ràng mình đã chính thức đặt bước chân đầu tiên xuống địa ngục.
“Hoàng thượng… chàng… thiếp đau lắm.”
Tôn Triều Ân đòi hỏi vô tội vạ, nhưng động tác hắn trước sau đều không mềm mại, chỉ có chiếm hữu, ngông cuồng và trừng phạt.
Cả người Lâm Uyển Vân như muốn xé rách, hắn cũng không chút nào thương xót lưu tình.
Tôn Triều Ân mặc lại y phục, nhếch môi cười:
“Đau à? Vậy những gì nàng làm với Hà Hi thì sao?”
Lâm Uyển Vân ngỡ ngàng, không thể tin mà nhìn chăm chăm vào hắn.
Hắn đã biết được cái gì? À không, có một điều quan trọng hơn, hắn nhắc đến Hà Hi để làm cái gì?
Bàn tay Lâm Uyển Vân run rẩy, trong lòng bấn loạn cùng cực.
Mặc thân xác đau đớn không kể siết, nàng ta vội vàng chồm tới phía trước nắm lấy tay Tôn Triều Ân.
“Hoàng thượng, chàng… chàng có ý gì?”
Tôn Triều Ân lúc này mới xoay người qua, liếc xuống bàn tay đang nắm lấy ống tay áo mình.
Sau đó lại ngước lên đối diện với gương mặt xinh đẹp chứa đựng bao nhiêu biểu cảm của Lâm Uyển Vân, hắn không nương tình giật ra, cùng lúc cúi xuống bóp chặt má của nàng ta.
Đôi mắt hắn lạnh như băng, như thể đại diện cho tu la nơi địa ngục.
“Lâm Uyển Vân, chuyện của Tô Bích Dao, trẫm đã có kết quả điều tra.”
Gương mặt bị bóp đến đau đớn, thế nhưng tiếng tim lộp bộp cùng tiếng lòng vỡ vụn mới là sự cảm nhận rõ ràng nhất của Lâm Uyển Vân ngay lúc này.
Lâm Uyển Vân hoảng sợ vô cùng.
Hắn biết, hắn biết cả rồi.
Hắn biết nàng ta đã thừa nước đục thả câu, hôm Tô Bích Dao bị Hà Hi đánh bị thương, nàng ta tình cờ đi ngang biết được, đã kêu người giết Tô Bích Dao giá hoạ cho Hà Hi.
Tuy rằng không may mắn khiến Tô Bích Dao chết đi, nhưng đã thành công khiến Hà Hi vì vết thương của ả mà bị Võ Sơn trừng phạt thừa sống thiếu chết.
Những tưởng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát vì sát thủ đã được thủ tiêu cả rồi, vậy mà…
Lâm Uyển Vân vô cùng hoảng loạn, nàng ta giãy dụa, nước mắt trào ra: “Hoàng thượng… nghe thiếp giải thích… nghe thiếp giải thích.”
Tôn Triều Ân nhếch môi, thẳng thừng buông Lâm Uyển Vân ra, khoanh tay chờ đợi.
Một Tôn Triều Ân như vậy khiến Lâm Uyển Vân sợ hãi, không biết bắt đầu như thế nào.
“Nói đi, xem hoàng hậu có gì giải thích.”
“Thiếp…”
“Nói.” Tôn Triều Ân gầm lên.
“Ta ghét Hà Hi.” Lâm Uyển Vân biết mình đã không còn gì để mất, nàng ta nước mắt lưng tròng gào lên.
“Vì sao? Ta cao quý như vậy mà lần lượt bại trong tay ả.
Ả có gì hơn ta, ả chỉ là một nha đầu quê mùa lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cốc.”
Nói một tràng, Lâm Uyển Vân xụi lơ ngồi trên giường.
“Ta đường đường là con gái của Lâm gia, là người lớn lên cùng các người, ta mới xứng đáng nhận được vinh quang vô hạn, ả ta là cái thá gì lại có được phượng mệnh, tranh giành vận mệnh với ta.”
Nói rồi, Lâm Uyển Vân lại nhào đến ôm chặt cánh tay Tôn Triều Ân, nước mắt lưng tròng, còn là van nài.
“Hoàng thượng… Uyển Vân bây giờ mới là thê tử của người, Uyển Vân làm tất cả chỉ vì muốn bên cạnh người, chúng ta quên đi chuyện cũ, cùng nghĩ về tương lai được không? Uyển Vân sẽ không như vậy nữa.”
Đến giây phút này, nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của người trước mắt, Lâm Uyển Vân hoàn toàn rơi vào vực thẳm rồi.
Nhưng tranh thủ vì bản thân, người không vì mình trời tru đất diệt, nàng ta không sai, chỉ có Hà Hi, ả ta mới không nên có trên đời.
Trái tim Tôn Triều Ân hoàn toàn phẳng lặng.
Sau mỗi chuyện xấu xa mà Lâm Uyển Vân làm ra, là những lần hắn biết bản thân cũng bị cuốn vào toan tính của nàng ta.
Hắn còn không tự tin nàng ta có thật sự yêu mình, hay là yêu những hào quang mà người khác ước mong khao khát mà hắn sẽ mang lại.
Tôn Triều Ân lạnh lùng gạt tay Lâm Uyển Vân, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Hậu vị cũng đã có, cuộc sống sau này thế nào thì ngươi tự sinh tự diệt đi.”
Lâm Uyển Vân vô lực, cánh tay buông thõng.
Hậu vị cao quý, nhưng lại là đầu sóng ngọn gió.
Hắn sẽ không can dự, không chở che, để một mình nàng ta tự sinh tự diệt với những nữ nhân tâm cơ kia.
Nhưng, tất cả đều không đau lòng bằng: “Hoàng thượng, chàng yêu Hà Hi rồi đúng không?”
Năm lần bảy lượt, Tôn Triều Ân đều vì Hà Hi tổn thương mình, điều mà trước đây chưa từng tồn tại.
Thậm chí hắn còn từng vì nàng ta ràng buộc cùng Yêu Linh chỉ để giành về phượng mệnh.
Nhưng tất cả đều thay đổi cả rồi.
Bóng lưng Tôn Triều Ân cứng đờ, lát sau mới dứt khoác rời đi.
Lâm Uyển Vân nước mắt rơi lả chả nhìn theo, đau lòng không sao kể siết.
Rốt cuộc phượng mệnh này có tác dụng gì? Tranh thủ, mưu tính, nhưng cũng không thu phục được lòng người.
***
Chỉ sau vài ngày đăng cơ, Tôn Triều Ân bắt đầu tuyển tú.
Các vị trí ở hậu cung hầu như đều được định trước, nhằm cân bằng thế lực của các quyền thần.
Cũng từ hôm se duyên kết tóc, Tôn Triều Ân không đến chỗ Lâm Uyển Vân, một mặt do hắn công vụ bộn bề, mặt khác hắn đã nảy sinh chán ghét.
Là bậc đế vương, hắn không chấp nhận được việc mình bị một nữ nhân đưa vào mưu tính thâu tóm.
Nhưng do cân bằng thế cuộc, Lâm Uyển Vân chỉ có thể ở vị trí tối cao, có điều, tình cảm mà hắn dành cho nàng ta đã hoàn toàn nguội lạnh.
Hoặc giả, đó ngay từ đầu vốn không phải tình yêu, mà là những gắn bó từ thanh mai trúc mã mà hắn luôn ngộ nhận.
Lâm Uyển Vân làm sao không cảm nhận được tâm ý của hắn, chỉ lả dù nàng ta có cố gắng như thế nào, cầu xin ra sao, hắn đều không gặp.
Chỉ mới vài ngày, Lâm Uyển Vân đã cảm thấy thế sự quay cuồng, có nhiều thứ bắt đầu không thể nắm bắt.
Nhưng nàng ta biết, địa ngục của mình chỉ mới nhen nhóm bắt đầu..