Phượng Mệnh Ta Nhường Sợ Ngươi Không Nhận Nổi


Bốn người ngồi cùng nhau, mắt đối mắt, ngoài lạnh lùng còn là một loại khí thế bễ nghễ.
Hà Hi lúc này đã không cần hình tượng dịu dàng thục nữ, cô đem chính cô khoác lên vai Thánh nữ một sự linh động không câu nệ.
“Ta bảo sao, ba người lại dồn một người vào chỗ chết, ra là mang hệ thống.”
Đối lại với cô, là ba đạo ánh mắt ngoan tuyệt muốn giết người.
Hà Hi không lấy làm sợ hãi, cô nhếch môi chậm rãi: “Đừng nhìn ta như vậy, nếu không muốn cả bốn chúng ta đều không hoàn thành nhiệm vụ, ta chết sẽ mang theo phượng mệnh chôn cùng, Uyển Vân bảo bối của các ngươi khi ấy cũng không sống nổi đâu.”
Quả nhiên, một câu nói khiến tất cả họ đều khựng lại.
“Ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì?”
Người lên tiếng là Tôn Triều Ân, hắn là Thái tử, Uyển Vân quận chúa là Thái tử phi được hắn nhận định.

Hắn sẵn sàng chà đạp người con gái khác, chỉ để dỗ ả trà xanh đó vui lòng.
Hà Hi không trả lời hắn, cô chỉ lười biếng cất tiếng gọi: “Hệ thống, xuất hiện đi, chúng ta đánh nhanh rút gọn, ta còn muốn về xây biệt thự sống cùng bạn thân, làm một đôi phú bà giàu có không cần đàn ông.”
Không khí xung quanh rung chuyển, chỉ thấy hệ thống xuất hiện, đôi mắt to tròn bị bầm như gấu trúc.
Hà Hi hết hồn: “Sao đấy tiểu yêu tinh?”
Bên kia, Yêu Linh cũng xuất hiện, tình trạng không khả quan hơn.
Hà Hi híp mắt: “Ngươi dám ăn hiếp hệ thống nhà ta?”
Cô nhào lên, định nắm nó vào lòng bàn tay, Yêu Linh hoảng hồn bay lùi về, la oai oái:
“Mẹ nó Tiên Linh, ngươi bắt đâu một đứa ký chủ hung dữ như bà la sát vậy?”
Hệ thống Tiên Linh rên hừ hừ: “Ít ra ký chủ nhà ta không làm chuyện xấu, không phải như ngươi.”
“Im hết đi.” Hà Hi gầm lên.

Tiên Linh đã hiểu quá rõ tính tình của cô, hơn nữa cô là ký chủ hạng VIP, đã hoàn toàn hấp thu đủ năng lượng để giày vò nó, thấy cô tức giận nó im bặt.
Yêu Linh bên kia cố chấp: “Ngươi gầm cái gì?”.

Nó thì khác, nó không biết một chút gì về Hà Hi cả.
Hà Hi không hề nhún nhường, dùng dây lụa đánh nhanh về phía nó, nó không chú ý nên bị bắt trong lòng bàn tay.

Hà Hi tà ác đưa lên không trung quay mòng mòng, sau đó dứt khoát quăng ra phía xa.
Chỉ nghe tiếng Yêu Linh hét lên: “A… đồ bà la sát, bản Yêu Linh sẽ giết ngươi.”
“Ồn ào.”
Tôn Triều Ân, Tôn Triều Anh, Lâm Tường nhìn cô đến thất thần.
Đây, đây mới chính là nàng ta.

Bộ mặt yếu đuối nhu thuận kia chỉ là đóng kịch lừa người.
Cảm thấy bản thân bị đùa bỡn trong tay, ba người bọn họ không tránh khỏi cơn thịnh nộ.
Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Hà Hi không chút sợ hãi, giọng điệu còn rất gợi đòn:
“Ấy, đừng tức chứ, không may tâm trạng không tốt ta sẽ bị bệnh tim mà chết, khi ấy Uyển Vân nhà các ngươi không sống nổi đâu.”
Sự uy hiếp này là bùa hộ mệnh, dù nó có càn rỡ một cách trắng trợn, ba người đàn ông kia cũng không dám làm càn.
“Nói đi, nhiệm vụ của ngươi là gì?” Tôn Triều Ân lên tiếng.
Hà Hi không che giấu, nhìn hắn một cách lười biếng rồi nói: “Sống đến ngày ngươi phong hậu.”
“Phong hậu cho ngươi?” Tôn Triều Ân không giấu khinh bỉ.

Thánh nữ mang phượng mệnh, hắn lại là cửu ngũ chí tôn của Nam triều tương lai, ai cũng mặc định Hà Hi sẽ là hoàng hậu của Nam triều này.
“Đừng có dát vàng lên mặt.” Hà Hi liếc xéo, không một chút nể mặt.
“Ngươi…” Sống tới từng tuổi này, chưa một ai dám nói chuyện với hắn như vậy.
Hà Hi lại rất khoái trá, nhún vai cười.
“Hệ thống, à không, Tiên Linh, ta có thể ăn gian một chút, án binh bất động chờ đến ngày hắn phong hậu được không?”
Tiên Linh nằm trong lòng bàn tay Hà Hi nhảy múa, phân tích dữ liệu một chút, sau đó nói: “Trên cơ bản là không giới hạn biện pháp.”
“Thế ta bỏ phượng mệnh này, cho nàng kia thượng vị, ta không cần tranh giành vị trí hoàng hậu đó nữa, chỉ cần sống đến ngày đó cũng được đúng không?”
Lúc này, trong đầu Hà Hi nhảy ra một loại giao dịch.
So với giả vờ giả vịt lừa gạt tình cảm, Hà Hi trước nay đều thích hợp tác sòng phẳng.
Tiên Linh phân tích một chút.

Cả bốn người đều chờ đợi.
Lát sau, Tiên Linh nhìn ba người đàn ông kia nói: “ Các ngươi triệu tập Yêu Linh đi, nếu ta thương lượng được với nó thì yêu cầu của ký chủ sẽ thực hiện được.”

Chỉ trong một lát, Yêu Linh được triệu tập, nó nhìn Hà Hi và Tiên Linh như muốn giết người.
Tuy nhiên, nó không có thực thể, nên theo nguyên tắc vật lý, nó không làm gì được người có thực thể.

Sở dĩ Hà Hi chạm được vào nó là do năng lượng của cô đã dung nạp qua nhiều lần làm nhiệm vụ, mới có thể hành hạ nó như vậy.
“Ngươi nói đi, ngươi trói buộc bọn họ vào nhiệm vụ hắc ám để làm gì?” Tiên Linh lên tiếng.
Yêu Linh quay mặt qua một bên, khinh bỉ không đáp.
“Cứng đầu ư?” Hà Hi nhướng mày, giọng điệu đã có mấy phần lạnh lẽo.
Yêu Linh rùng mình, không tình nguyện nhưng cũng lên tiếng: “Uyển Vân muốn phượng mệnh, nàng ta ký khế ước máu với ta.

Nếu nàng ta đạt được nguyện vọng, ta sẽ hút được năng lượng hắc ám của nàng ta để thăng cấp.”
Hà Hi nhướng mày, thâm sâu nhìn ba người đàn ông đối diện.

Cô phát hiện, sóng mắt họ vừa là phức tạp, vừa là bối rối.
À phải rồi, ả kia đâu phải dạng vừa, thế mà bọn họ cứ nghĩ nàng ta yếu đuối, cần được bảo vệ.
“Nếu bây giờ ta chủ động nhường phượng mệnh thì thế nào?”
“Ngươi nói thật không?” Yêu Linh hốt hoảng, có chút không tin xác nhận.
Nhiệm vụ lần này… sao có vẻ đơn giản nhỉ?
“Trả lời.” Hà Hi gằn hai chữ.
“Thì ngươi vẫn là ngươi thôi, chỉ có điều ngươi không phải là hoàng hậu nữa, cũng không nhận được sự bảo vệ, có thể ngươi sẽ trở thành nô lệ, ai cũng chà đạp được.”
“Ngươi cho rằng đặc ân ta nhận được hiện tại là những điều ta vốn có được?” Hà Hi nhếch môi cười nửa miệng.

“Vậy ngươi ràng buộc bọn họ vào hệ thống để làm gì?”
“Khi họ đạt được câu lệnh thành công, ngươi tức khắc bị đoạt phượng mệnh, kết cục thì ngươi có thể đoán được.”
Hà Hi gật đầu, tiếp tục hỏi: “ Chuyện sau đó ngươi có can thiệp nữa không?”
Yêu Linh lắc đầu: “Ta chỉ cần năng lượng hắc ám khi nhiệm vụ được hoàn thành, không tham gia quá trình, chuyện sau đó là của con người với nhau, bọn hắn có thể định đoạt kết cục của ngươi.” Nói xong, Yêu Linh chỉ về phía ba người đối diện.

“Tốt lắm, cảm ơn ngươi, ta sẽ khiến ngươi thăng cấp sớm một chút, mà ta cũng đỡ mất công trình diễn bản tình ca yêu thương.”
Yêu Linh nhảy vòng tròn, sự cảnh giác giành cho Hà Hi tan biến đi không ít.

Nó làm nhiệm vụ hắc ám bao nhiêu lần, không hiểu sao lần này cảm nhận được nguồn năng lượng khác lạ.
Hay là dễ quá, ít đổ máu quá thì lại không quen?
“Yêu Linh, ta thấy ngươi không xấu lắm, ngươi trao đổi với tên chủ nhân biến thái của ngươi nhận các nhiệm vụ lương thiện chút đi, năng lượng hắc ám có gì mà tốt, nhìn Tiên Linh xem, trắng trắng mềm mềm đáng yêu biết bao nhiêu.”
Tiên Linh nằm trên vai của Hà Hi, đắc ý nhảy vòng tròn: “Đúng rồi đó, ký chủ của ta đáng yêu hơn ký chủ của ngươi rất rất nhiều.”
“Hôn một cái nào.” Hà Hi chỉ vào bên má mình.

Tiên Linh nhảy vọt lên hôn bẹp một cái vào mặt cô, để lại một ngụm nước bọt.
Cô đen mặt.
“Con bé hư hỏng này, lần nào cũng bẩn chết đi được.”
Yêu Linh hừ hừ, liếc qua bên đối diện, chỉ là trong lòng nó ẩn ẩn một chút ghen tỵ, lại ít đi bài xích.

Nó không đáp, sau đó biến đi đâu mất.
Tiên Linh không làm phiền Hà Hi nữa, chạy theo ánh sáng hắc ám màu đen, nảy lên ý định khuyên bảo giác ngộ cho nó.
Bây giờ chỉ còn lại bốn người.
Hà Hi nhìn bọn họ: “Chúng ta trao đổi, cùng hoàn thành nhiệm vụ đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận