Phượng Mị


Diễm Nguyệt lâu, Giang nam đệ nhất thanh lâu
Nơi đây nổi tiếng có đầu bài Lãnh Tĩnh, Lãnh công tử, tài hoa tuyệt luân, tinh thông cầm kì thư họa, ko những thế lại dung mạo xuất chúng bế nguyệt tu hoa nhưng cao ngạo bán nghệ ko bán thân, nhiều quan viên để ý hắn, nghe nói gần đây tri phủ đại nhân Bạch Thư Phương có ý thú hắn sườn quân nghe nói từ chối khiến cho vị này tức giận nhiều lần muốn gây khó dễ a…..Âu Dương Sắc Vi cười cười nhìn thanh lâu trước mặt, khóe miệng nhếch lên, bộ dạng hảo hồ ly
“ Tiểu mỹ nhân nhi, cúng ta gặp lại a…” .Âu Dương Sắc Vi làu bàu, thầm cảm thán
Nhìn thấy vị nữ nhân tuấn mỹ bạch ngọc, cao quý khí chất , vừa vào thu hút rất nhiều ánh mắt, hảo quý khí a
“ Ko biết vị này cô nương cần gì” , lam y nam nhân bước ra, thanh tú mười phần tuy lớn tuổi nhưng vẫn ko che đi sức quyến rũ vốn có của hắn
Âu dương phẫy nhẹ chiếc phiến ôn hòa cười, có lễ đáp lại:

“ Tại hạ tìm Lãnh công tử, Lãnh Tĩnh” , vừa nói vừa xòe ra tấm ngân phiếu một trăm lượng hoàng kim đưa cho nam tử trước mặt
Nhìn cao quý khí khí chất cùng phóng khoáng rộng rãi, lam y nam nhân động dung, vị này nữ nhân chắc chắn ko tầm thường ko dễ đắc tội a, lam y nam nhân cũng chính lão bản nơi đây thầm than
“ Là…tiểu thư đợi một lát, tại hạ sẽ sắp xếp” lão bản tươi cười nói
“ Hảo” , Âu Dương Sắc Vi sảng khoái cười, như mộc phong xuân có chút chói lòi làm cho nam tử trong Diễm nguyệt lâu ko khỏi loạn nhịp
“ Tiểu thư, nô tỳ tên Y nhi, ko biết có hay ko vinh hạnh hầu hạ tiểu thư a” , một hồng y nam tử bước đến phao cho Sắc Vi một cái mị nhãn làm cho nàng ta có chút nổi da gà. Hắn chính là ko cam lòng a, vị này nữ nhân chắc chắn là nhân trung chi long, chỉ cần làm thiếp cũng đủ vinh hoa phú quý, hắn tự nhận dung mạo ko thua gì Lãnh Tĩnh tại sao tất cả nữ nhân được đều đến tìm hắn a
Nhìn hồng y thiếu niên trước mặt, quả là có vài phần tư sắc, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ làm cho nàng có chút ghê tởm
“ Tiểu thư, thỉnh…”.đang trong ko khí ngượng ngùng thanh lâu lão bản ôn hòa âm thanh vang lên
“Ân…”..Âu Dương Sắc Vi tươi cười đi theo, để lại gã hồng y nam tử tức trợn mắt
“ Ngươi..ngươi…”, thanh tú gã thiếu niên đích thị Vãn nhi trợn mắt nhìn nữ nhân trước mặt, này chẳng phải nữ nhân ngày ấy nhảy lên thuyền sao, sao lại đến đây
“ Ân..tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt nga” , Sắc Vi cười, gõ nhẹ chiếc phiến lên đầu Vãn nhi
“Vãn nhi, sao vậy…”..ôn hòa giọng nói vang lên
“ Ko có gì công tử,” Vãn nhi lắc đầu….công tử từ ngày đó thường hay thất thần nhìn cổ cầm, cũng ít ăn cơm, thân thể ngày càng đơn nhược, hắn thật lo đâu

“ Công tử, chúng ta lại gặp nhau a” , Sắc Vi vuốt cằm bước vào cười nhìn tố y trước mặt, hơn 1 tuần ko gặp hắn càng gầy thêm, ko hiểu sao, sắc vi cảm thấy có chút buồn bực
“ Ngươi…”…gã thiếu niên ngày đó cũng chính Lãnh Tĩnh ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mặt, trường bào cao quý, vẫn hồn nhiên thiên thành phong hoa tuyệt đại như ngày đó.
“ Sao vậy, ngạc nhiên….”.Sắc Vi có chút nhíu mày….thong thả ngồi xuống bên cạnh tự châm ình một ly trà
“ Bích loa xuân, hảo trà…”.Âu Dương gật đầu khen, ngước mặt nhìn y nhân trước mặt
“ Sao ngươi lại đến đây” , Lãnh Tĩnh thong dong hỏi, hắn thực ko hi vọng nàng thế nhưng biết thân phận của hắn, thấy nàng lòng hắn có chút vui nhưng cũng buồn bực, nữ nhân đều như nhau phong hoa tuyết nguyệt sao.
“ Đương nhiên là vì ngươi a” , Sắc Vi chớp mắt nhìn hắn, một bộ mặt rất chi là đáng yêu như cún con mừng rỡ gặp chủ làm cho Lãnh Tĩnh có chút trợn mắt
“ Vì ta….”, Lãnh Tĩnh trong lòng thật sâu rồi chấn động, nhưng vẫn trấn tĩnh có lễ hỏi
“ Ân…ân…chính là ta gặp ngươi nhất kiến chung tình nha, muốn quên cũng ko thể cho nên đành phải tìm ngươi vậy, tiểu mỹ nhân nhi ngươi nhớ ta sao…”., Sắc Vi tinh nghịch dùng chiếc phiến nâng cằm của lãnh tĩnh, điềm đạm nói
Hắn thật ko hiểu nữ nhân trước mặt, khi thì cao quý lạnh lùng khí chất, khi thì hài tử tâm tính, khi lại bộ dáng lưu manh ko thể tả, ko biết người nào mới chân chính đích nàng đây

Chính là câu nói nhất kiến chung tình làm cho con tim vốn bình lặn của hắn bỗng chốc loạn nhịp, gò má có chút nóng lên, chính là hắn rất nhanh khôi phục trấn tỉnh, lấy tay hất nhẹ chiến phiến mỉm cười nói
“Tiểu thư, người nói đùa rồi…”.Lãnh Tĩnh thở dài đáp lại
“Tại sao nói ta đùa đâu, ân…”.Sắc Vi khôi phục thái độ cợt nhã 180 độ, nghiêm túc nhìn nam nhân trước mặt nói
“ Tiểu thư thân phận tôn quý, chắc chắc ko phải quan lại quý tộc cũng là nhân trung chi long, sao lại nhất kiến chung tình với hạng người lầu xanh như ta đâu” , Lãnh tĩnh thong dong đáp, nhưng mâu quang hiện nên ko nói nên lời bi thương
“ Công tử, ngươi cũng ko nên như vậy hạ thấp mình a, thanh lâu là như thế nào, danh gia vọng tộc thì ra sao, nhân mới là tất yếu nha, nhiều kẻ xuất thân quý tộc lại ti tiện ko bằng nam nhân thanh lâu đâu” , Sắc Vi thở dài nói, người này cũng thật cổ hũ a, xem ra còn lâu mới thỉnh hắn về được nga!!
Lãnh Tĩnh khinh ngạc nhìn nữ nhân trước mặt, mấy ai ko để ý xuất thân đâu, nàng như vậy ko để ý sao, hay chỉ đơn thuần thương hại, Lãnh Tĩnh lắc đầu cười khẽ, ko nên cưỡng cầu những gì xa vời a


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận