Kết thúc trận chiến, Diễm Nguyệt tiêu diệt hơn 10 vạn quân địch, bắt sống gần 50 vạn…..trong khi đó Diễm Nguyệt tổn thương số lượng không lớn, tử trận gần 2 vạn, bị thương 10 vạn……với kết quả trận chiến như thế này, binh lính tướng sĩ vô cùng vui mừng, hân hỉ…
Đại chiến kết thúc, nhân dân mừng vui, nhà nhà chúc mừng….
Bắc thành
Trong ko khí thắng trận.Binh lính tướng sĩ được mở tiệc chiêu đãi, ai nấy đều vui sướng hò hét, Cạn ly chúc mừng
“ Ta dùng chung rượu kính những anh hùng hi sinh trong cuộc chiến” , Mị đứng dậy thanh âm băng lãnh nói, tay nhẹ nhàng đổ ly rượu xuống đất nhất thời tướng sĩ im lặng nhìn về phía nàng
“ Ly rượu này cảm tạ cùng xin lỗi bọn họ, vì ta mà tham chiến, vì ta mà hi sinh…” Mị cảm thán, nhẹ nhàng nâng lên chung rượu uống. Nếu ko phải vì Phượng cũng ko có này lí do cho nhị quốc gây chiến lại càng ko có nhiều người như vậy hi sinh. Tuy nàng lạnh lùng tàn khốc, ko quan tâm thiên hạ thương sinh, nhưng những người này đây luôn coi nàng là thần thủ hộ của bọn họ……Mị có chút tiếc nuối, nhưng ko hối hận….dù có hi sinh nhiều người nữa nàng cũng ko thể để mất hắn, nói nàng ích kỉ cũng thế thôi!!
“ Còn ly rượu này ta kính các ngươi, cũng là cảm tạ các ngươi cùng chung ta chiến đấu…”..Mị nâng ly nhìn về toàn thể binh lính, âm thanh nhẹ nhàng lại, có thêm phần ôn nhu, nâng ly uống cạn
Binh lính tướng sĩ thật sâu rồi cảm động, nói bọn họ chỉ là những tướng sĩ nhỏ bé, có ai thay bọn họ thương tiếc tánh mạng đâu, chỉ cần nghe lệnh cấp trên là đủ rồi, cuộc đời binh sĩ nhất là quân biên thành nay sống mai chết, thành ra họ cũng quen rồi, nay khuynh thế vô song vị kia Đường thừa tướng nâng ly cảm tạ cùng xin lỗi bọn họ sao lại ko cảm động. Thiên hạ tuyệt diễm đích hắn…có lẽ chưa từng nói câu xin lỗi bao giờ ni, hôm nay những binh lính nhỏ bé như bọn họ có thể nghe thấy bảo sao ko rung động, nhất thời không khí như chùn xuống, tất cả binh lính…..hơn chục vạn ánh mắt, mâu quang rung động nhìn về một thân hỏa hồng trước mặt, khuynh thế băng dung……nàng là bọn hắn thần, là người mà bọn hắn ngưỡng mộ nha!!....có câu này hà tất chi cầu nữa ni!! Đủ rồi, vậy là đủ…..
“ Tướng gia, ngài đừng nói vậy….Nhật quốc cùng Minh quốc cũng chỉ lấy cớ xâu xé quốc ta, thử hỏi bọn hắng cứ vài năm lại nổi trống tập kích biên cương nước ta, gây thương tổn binh sĩ vô số…..nếu ko có ngài, có rất nhiều tướng sĩ sẽ chết nhiều hơn nữa…., là chúng ta nên cảm ơn ngài mới phải”, Bắc Li Mộ Hiên đứng ra hào sảng nói
“ Là…đúng vậy…”.
“ Tướng quân nói ko sai…”….
“ Là…….”
Tiếng quân sĩ hô to như sấm, như lời đồng ý, cùng cảm tạ…này phân hào khí ngút trời….hôm đó buổi tiệc chiêu đãi…hình ảnh vị ấy khuynh diễm thiên hạ, khắc càng sâu vào ấn tượng mỗi binh lính Bắc thành….ko thể xóa nhòa…..
*******************************************************
“ Chủ thượng, có tin từ hoàng đô gửi đến” , Lôi lấy ra phong thơ đưa cho Mị
“ Ân….là của Vi” , Mị mâu quang nghi hoặc, cầm lấy bức thư, ko hiểu sao lòng nhàn nhạt bất an
“ Là…” ..Lôi gật đầu
Nhìn sắc mặt chủ thượng tái mét, lôi kinh hoàng, chẳng lẻ Phượng chủ quân xảy ra chuyện, Lôi nghĩ. Này thiên hạ có thể khiến cho bọn họ băng sơn chủ tử biến sắc mặt cũng chỉ có công tử nha
“ Đi…”…Mị vội vã dùng khinh công phóng ra ngoài để lại câu nói, “ mọi việc còn lại ngươi thu xếp”
Lôi khẽ cau mày…..nhìn bức thư vừa chuyển đến
“ Mị, về mau…..
Phượng xảy ra chuyện……….”
Hoàng đô
Đoạn Thiên nhai
Đoạn Thiên nhai là một trong những vực sâu kinh khủng nhất đại lục, nó không những sâu ko thấy đáy mà địa hình vô cùng hiểm trở….nhưng điều đáng sợ ở đây, bên ngoài nguy hiểm đó được bao bọc bởi viễn cảnh xinh đẹp, như thần tiên nơi ở. Đỉnh cao, nhìn từ xa có thể thấy vân vụ uốn lượn xinh đẹp….hoa cỏ diễm lệ…..tạo nên đoạn thiên nhai, diễm mỹ nhưng cũng nguy hiểm, cho nên rất ít người bước chân đến nơi này dù cảnh như thế nào mỹ lệ
Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, lúc này đây trên đoạn thiên nhai có người , chia thành hai phía đối lập
“ Ngươi đừng lại đây, nếu ko ta sẽ giết hắn…”…hắc y nhân nguy hiểm đe dọa, hắn lúc này toàn thân mồ hôi ẩm ướt cho thấy tâm tình khẩn trương vô cùng, nhìn lại trên tay mình đích con tin, tâm hắn nhẹ nhàng an ổn lại. Hắc y nhân kèm chặt thiếu niên. Thiếu niên khuynh thế dung nhan, một thân bạch y nhẹ nhàng….một đầu ô phát xinh đẹp dài chấm đát, buông thả lung tung….đong đưa theo vũ điệu của gió….xinh đẹp, …thiếu niên đích thị Trầm Phượng
Trầm Phượng xinh đẹp khuôn mặt lo lắng, tay nhỏ bé ôm bụng, hắn có thai hơn 4 tháng, bụng thêm to ra…..ko ngờ lại bị bắt, cho Mị lo lắng rồi…Phượng thật sâu bất an, nhìn khuôn mặt ái nhân đứng đó, khuôn mặt băng sương lạnh lùng, ko một biểu hiện,….nhưng hắn biết, nàng đang rất lo lắng, Mị! càng lo lắng, càng phẫn nộ…..càng biểu hiện bình tĩnh. Bình thường hắn sẽ rất an tâm nhưng hôm nay ko hiểu sao, tâm của hắn rất loạn….dường như lần này gặp mặt nàng là….từ biệt….phân li….
“ Ngươi thả hắn, ta cho ngươi đi…”.Mị trầm giọng nói, phượng mâu càng thêm lãnh khốc, nhưng ko ai thấy tay của hắn run run, tuy rất nhẹ…nhưng huyết đã bắt đầu đẫm đầy ngón tay…..đau xót….
“ Hừ!!.... đâu dễ dàng như vậy…”.hắc y nhân cười lạnh, hắn trăm phương ngàn kế mới bắt được này thiếu niên, nếu như vậy thật dễ dàng rồi….nếu lần này thành công, hắn sẽ vĩnh viễn thoát khỏi hắn,….một đời phú quý….
“ Ngươi muốn như thế nào…”..Mị lạnh giọng nói
“ Ngươi phải tự phế đi võ công….giao cho ta La tinh quân cùng quân quyền Diễm nguyệt…nếu ko…” .hắc y nhân dần lui về sau, âm hiểm nói, mâu quang lộ rõ tham lam
“ Được!!..” .ko suy nghĩ, Mị đồng ý……
Hắc y nhân kinh ngạc nhìn Mị, hắn ko ngờ nàng lại như thế nhanh chóng đồng ý…quả nhiên Đường thừa tướng yêu phu hơn mạng nha!!!
“ Ngươi thả hắn, ta thực hiện …” .Mị cau mày nói, mâu quang lo lắng khi nhìn thấy hắc y nhân liên tục lui về phía sau Đoạn Thiên nhai
“ Hảo!! ngươi tự phế mình trước” , Hắc y nhân kiên quyết…..
“ Đừng,….Mị…ngươi đã hứa với ta ko để bản thân mình nguy hiểm….”.Phượng quát lớn….
Mị nhìn Phượng, nhãn thần từ lãnh khốc chuyển sang ôn nhu…mênh mông tựa hải, nhẹ nhàng cười khẽ…. “ ta chẳng phải nói, khi ngươi an toàn…ta sẽ ko để cho bản thân mình nguy hiểm sao” …võ công thì sao chứ, nàng hơn 10 niên luyện đến tuyệt thế võ công, vậy cũng có thể dùng 10 niên lấy lại..La tinh quân, chẳng phải chỉ nghe nàng, quân quyền chỉ là một khối mộc bài, vật chết….sao sánh được với hắn chứ…. “thiên hạ này, đại lục xinh đẹp này cũng chẳng bằng ngươi một ánh mắt ôn nhu”
Tay nâng lên, chuẩn bị phế đi võ công của mình,….hắc y nhân hưng phẫn nhìn Mị….tay kèm chế Phượng dần lỏng bớt….nhân cơ hội đó, Phượng lấy trong lòng đào mộc trâm đâm thẳng vào tâm hắn….nhanh chóng…khiến cho hắc y nhân trở tay ko kịp…cũng làm cho Mị kinh ngạc ko thôi. Của nàng thiện lương đích thiên hạ, ngay cả con kiến cũng ko nỡ sát hại, lại như vậy chính tay đâm nhân, như vậy hắn sẽ xót xa biết bao nhiêu!!
Khoảnh khắc thân hình như đổ xuống, mâu quan căm hận…hắc y nhân nhanh chóng dùng tay buộc chặt lấy Phượng lôi xuống cùng ngã xuống Đoạn thiên nhai. Trong lúc đó, Mị kinh hoàng phi về phía trước, tay nắm chặt lấy tay áo phượng, ko cho ngã xuống…nhưng hắc y nhân cố sống cố chết nắm chặt lấy chân phượng, muốn cùng đồng quy vu tận. Phượng một tay ôm bụng…một tay bị Mị giữ chặt, nhưng với sức nặng hai người, cùng với hắc y nhân cố chết lôi xuống, giằng co thế trận. Phượng bụng đột nhiên quặng đau, mày khẽ nhíu, mồ hôi từ trán toát ra…..
“ Phượng giữ chặt lấy…ko được buông tay…”.Mị quát lên
“ Ngô….Mị….ta đau, đau quá…”..bụng từng cơn quặn lên,….Phượng nhăn mi, khuôn mặt dần tái nhợt
“ Ko sao!! Một chút là tốt rồi, tốt rồi…” Mị an ủi hắn, tay cố sức giữ lấy, huyết nhẹ nhàng uốn lượn, nhuộm thắm cả bạch y
“ Mị….ko được rồi….ngươi buông, nếu ko cả hai cùng ngã mất…”.Phượng nói nói, mâu quang ôn nhu, đau xót…..hay bi thương
“ Ngươi nói bậy bạ gì đó…”..Mị khẽ quát, mồ hôi từng giọt chảy xuống cho thấy chủ nhân đang kiệt sức
‘Xoẹt……’….cánh tay áo bị nắm giữ quá sức mà dần đứt chỉ….nhẹ nhàng từng đoạn, nhưng cũng nhanh đến nỗi khiến người khác ko kịp trở tay. Mị trợn mắt nhìn y nhân xinh đẹp khuôn mặt, ôn nhu tiếu dung, mâu quang như lưu thủy….dần dần….một xa…..rơi xuống đoạn thiên nhai cùng hắc y nhân, đồng quy vu tận
“ Không!!!!!!!!!!!..”....Mị hét lên, kinh hoàng, đau xót…..phi thẳng xuống Đoạn Thiên nhai, nhưng vừa chuẩn bị rơi xuống, một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn, lôi lên. Khi Âu Dương Sắc Vi vừa nhận được tin bằng cùng Lôi, Phong, Điện, Vũ…cùng một số người chạy lên, thì thấy cảnh Mị chuẩn bị nhảy xuống đoạn thiên nhai, kinh hoàng nàng nhanh chóng phi thân ôm chặt lấy hắn……
“ Buông!!! Ta xuống cùng hắn…buông…” .Mị điên cuồng la lên, tay ko ngừng thoát khỏi ma trảo của Âu Dương Sắc Vi, phượng mâu nỗi lên từng nét đỏ sậm chứng minh chủ nhân của nó đang trong cơn vô cùng cuồng loạn
“ Mị…Mị!!ngươi bình tĩnh….”.Âu Dương quát lên….
“ Vi!...buông ta, hắn rất sợ lạnh nha, hắn sợ tối, sợ một mình.,…hắn một mình rơi xuống nơi đó sẽ rất sợ hãi..còn cục cưng của chúng ta….ta phải xuống cùng hắn…đúng!! Cùng hắn….” Mị lắc đầu lẫm nhẫm, cử chỉ cuồng loạn, thất khống nào còn bộ đang tuyệt thế vô song lãnh tĩnh thường ngày
‘Bách…’…. “ngươi bình tĩnh, Phượng hắn còn đang chờ ngươi tìm hắn ni, chờ ngươi thay hắn báo thù…..ngươi như vậy uổng công hắn vì ngươi mà…”…Âu Dương Sắc Vi rống lên, tát Mị một bạt tai. Lôi, Phong , Điện, Vũ..tứ đại hộ pháp kinh ngạc, Mị cương lại…Âu Dương Sắc Vi sững sờ, nàng ko định đánh nàng a!!
“ Xin lỗi Mị!..ta ..ta ko cố ý” , Âu Dương Sắc Vi mâu quang suy sụp.