1.
Phụ hoàng ta vẫn chưa ch.ế.t.
Nhân lúc ta rời khỏi cung để xin đầu hàng, ông mang theo ba trăm quân tinh nhuệ chạy sang nước láng giềng, bỏ lại nữ nhi độc nhất là ta ở lại nơi này.
Ta không mấy ngạc nhiên.
Người người khắp Đại Chiêu đều nói ông cưng chiều ta như châu báu, nhưng chỉ có ta biết, ông ta chỉ yêu bản thân nhất, tình cảm dành cho ta còn lâu mới bằng một góc đó.
Ông cả đời chỉ biết xảo trá dùng mưu hèn kế bẩn, khi m.ạng s.ống bị đe doạ, chắc chắn sẽ không chút do dự dùng ta làm bia đỡ.
Bình minh ló dạng từ phía Đông, chậm rãi xé toạc màn đêm u tối.
Phượng Trường Minh dẫn theo thiết kỵ đập phá cửa thành, một đội nhân mã xông vào, phi tới chính điện.
Còn ta lại cưỡi cùng một con ngựa với hắn, như thể một chiến lợi phẩm bị cùm trên lưng ngựa, đối mặt với dân chúng phủ phục ở hai bên đường. Dù họ đang cúi đầu, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận rõ bầu không khí đầy khinh miệt ghê tởm dành cho mình. Ta biết họ đang nghĩ gì. Nước Đại Chiêu mới thất thủ chưa đầy 24 giờ, Hoàng đế bỏ chạy ngay trong đêm, công chúa đầu hàng quân giặc, không có nổi một tí tẹo cốt khí của dòng dõi hoàng thất, mà lại hèn nhát như một trò hề.
“Công chúa điện hạ, chứng kiến những người mà ngươi đánh đổi sinh mệnh để bảo vệ giờ đây lại ghê tởm ngươi là cảm giác như thế nào?”
Phượng Trường Minh ghé sát tai ta, thanh âm mang vẻ lạnh lùng đặc trưng của hắn. Sao ta lại không nhìn ra ác ý của hắn chứ, nhưng ta không quan tâm.
“Từ khi chào đời, ta đã lớn lên trong vòng tay bao bọc của dân chúng, mỗi tấc da tấc thịt của ta đều thấm đầy m.áu và mồ hôi của họ. Mạng sống của ta là do họ định đoạt.”
“Kinh thành thất thủ, đáng lẽ ta phải h.y s.inh vì nước, nhưng giờ đây lại đầu hàng quân địch, bôi tro trát trấu lên mặt bọn họ. Tất cả là lỗi của ta.”
Tay hắn đặt trên cổ ta, ngón tay lạnh như băng đè lên động mạch, tựa như giây phút tiếp theo sẽ bóp ch.ết ta: “Ngươi muốn hy sinh vì nước sao?”
Ta lắc đầu: “Tính mạng của ta đã giao phó cho chàng, ta sẽ không tuỳ tiện làm trò xằng bậy.”
2.
Phượng Trường Minh không thả ta về Trường Nhạc cung, hắn dẫn ta đến một h.ầm ng.ục sâu trong Ngự hoa viên, dài cả trăm thước, chỉ có một tia ánh sáng le lói vươn tới, rọi thẳng xuống chính giữa hầ.m ng.ục, chiếu sáng một lồng chim vàng son khổng lồ.
“Hẳn là phụ hoàng ngươi không ngờ được rằng, chiếc lồng hắn chế tạo cho ta, cuối cùng lại dùng để giam cầm nữ nhi bảo bối của mình.”
Hắn mở khoá lồng chim rồi ném ta vào.
“Từ giờ trở đi, công chúa Chiêu Hoa không còn tồn tại nữa, ngươi chỉ có thể là con chim hoàng yến bị giam trong lồng, là đồ chơi của ta mà thôi.”
Ta đứng giữa lồng chim, chỉnh trang lại y phục rồi hướng về phía hắn, cung kính hành lễ: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Sau khi nghe ba tiếng “vạn tuế” của ta, hắn trầm mặc hồi lâu, đến khi rời đi cũng không miễn lễ cho ta.
Ta vẫn quỳ đó một cách nghiêm trang, quỳ mãi, quỳ rất lâu, đến nỗi khi thiếp đi vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Ta chìm vào một giấc mộng, ta mơ thấy bản thân năm lên sáu.
Khi ấy, ta vừa được phụ hoàng ban cho phong hiệu Chiêu Hoa, ông thưởng cho ta một thái ấp, hàng ngàn hecta đất đai màu mỡ, khiến ta một bước trở thành cô nương danh giá nhất Đại Chiêu này.
Cũng trong năm ấy, ta gặp được Phượng Trường Minh.
Đó là một buổi sáng sau đêm mưa, không khí tràn ngập hơi nước ẩm ướt.
Như thường lệ, ta dậy sớm đi thỉnh an phụ hoàng, khi đi ngang qua một luống hoa, ta thấy Phượng Trường Minh cuộn tròn núp ở đó, cánh hoa nhàu nát lẫn với bùn đất lấm lem trên người hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, gương mặt khôi ngô tuấn tú tựa một pho tượng mỹ nhân được điêu khắc bằng ngọc.
Ta gạt những bông hoa sang một bên, ngồi xổm trước mặt hắn, kề sát lại gần. Khuôn mặt hắn tái nhợt nhưng khoé mắt lại đỏ hoe, lông mi cũng ướt sũng, tựa như vừa mới khóc.
“Ca ca, có phải huynh bị ai bắt nạt không, nói cho ta biết đi, ta sẽ xử lí hắn.”
Nghe vậy, hắn cụp mắt, đôi mắt hoa đào trống rỗng vô hồn, đồng tử màu đen tựa như hai chấm mực trên giấy Xuyến Chỉ.
“Đi nào, ta dẫn huynh đi tìm phụ hoàng ta.”
Ta muốn nắm lấy tay hắn, hắn co rúm lại, vội vàng né tránh.
Hắn vùi mặt thật sâu giữa hai đầu gối, tựa như một con chim nhỏ bị gãy cánh, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ vụn.
Hôm đó ta giằng co với hắn rất lâu, lâu đến nỗi phụ hoàng không đợi được ta đi thỉnh an, liền ra ngoài đi tìm.
“Phụ hoàng!”
Ta lao tới, nhào vào trong lồng ngực phụ hoàng rồi níu tay áo ông hỏi:
“Hắn là ca ca nhà ai vậy, trông thật đáng thương.”
Phụ hoàng ôm lấy ta, xoa đầu ta cười nói: “Hắn là Phượng hoàng nhỏ mà phụ thân mang về từ Nam Cương đó.”
“Phượng hoàng nhỏ? Trước khi phụ hoàng xuất chinh tới Nam Cương đã nói sẽ mang một chú chim nhỏ về cho nhi thần, chính là hắn sao?”
Phụ hoàng ngẩn người rồi hỏi lại: “Chiêu Hoa muốn hắn à?”
Ta gật đầu lia lịa: “Trông hắn rất đẹp trai, phụ hoàng ban thưởng hắn cho nhi thần được không?”
Phụ hoàng cười ha hả, lôi “Phượng hoàng nhỏ” vẫn đang vùi mặt giữa hai gối tới trước mặt ta: “Từ giờ trở đi, ngươi đi tới Trường Nhạc cung với Chiêu Hoa.”
Kể từ ngày ấy, ta có thêm một ca ca.
Chúng ta ở bên nhau sáu năm, ban đầu hắn luôn ủ rũ, như một cái cây bị sâu bệnh tàn phá một thời gian dài, mãi về sau, hắn mới dần dần mỉm cười với ta.
Hắn có một đôi mắt hoa đào, khi cười rộ lên tựa như hoa đào nở rộ, nhưng ở khoé mắt lại có một nốt ruồi màu xanh lam, khiến đôi mắt ấy trở nên ưu thương đến lạ.