Phương Nam Có Cây Cao

Nam Kiều phóng lớn bức ảnh có chữ ký kia lên, sau đó in ra.

Cô ngồi trước bàn, nhìn chăm chăm vào chữ ký và dòng chữ tiếng Anh của Thời Việt.

Cô tin chắc rằng cô đã từng nhìn thấy nét chữ như vậy.

Qúa thân quen, như khắc sâu vào trí não.

Thời Việt viết chữ bằng tiếng Anh, vậy thì anh vốn hiểu tiếng Anh. Nhưng lúc trước anh đã nói thế nào với cô?

“Cả cái đống này nhìn vào tôi chỉ hiểu năm “200x””

“Nam tiểu thư khi ấy chỉ  mới mười sáu tuổi mà đã xem mấy thứ thâm ảo như này rồi”

Nam Kiều bỗng đứng bật dậy, rút từ trên kệ sách xuống luận văn MEMS viết tay trước đây Thời Việt từng xem qua.

Đem so sánh hai thứ với nhau, trên cơ bản, nét chữ y hệt như đúc. Góc nghiêng, ngay cả cách viết cũng cùng mang phong cách riêng biệt. Nếu dùng lời của một đứa trẻ mà nói thì chính là kiểu mà giáo viên ở trường không thích nhất.

Muốn nói là hai người khác nhau thì chỉ là trong luận văn năm đó, tài năng lộ rõ, cứng rắn mà nhã nhặn, còn nét chữ hôm nay lại mạnh mẽ đanh thép nhưng lại sắc sảo từ sâu bên trong.

Phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện thoại cho Thường Kiếm Hùng, lúc ấn số điện thoại của anh, cô lại đổi sang ấn dãy số của một người khác.

“Chị”.

“Nam Kiều? Em gọi điện thoại cho chị sao?”. Ở đầu điện thoại bên kia, Nam Cần cực kỳ kinh ngạc. Nam Kiều từ lúc nào đã biết chủ động gọi điện thoại cho cô vậy?

“Chị, em muốn chị giúp em tra hồ sơ học tịch của một người ở học viện”.

“Tra ai?”

“Cùng khóa với Thường Kiếm Hùng có người nào họ Thời không?”

Cuối cùng cô cũng nhớ lại được, lúc Thường Kiếm Hùng và Thời Việt mới gặp nhau từng hỏi anh có biết một người nào đó họ Thời không.

Ký ức của cô ngày một rõ ràng.

Thời Việt tại sao lại nguyện ý đầu tư vào Lập tức phi hành?

Anh hiểu rõ máy bay không người lái, cực kỳ hiểu rõ. Bởi anh vốn xuất thân từ học viện quân sự hàng không phương Bắc! Anh đến phòng thí nghiệm của cô, chỉ một lần đã có thể rút ra luận văn MEMS có ảnh hưởng cực lớn đến cô năm đó!

Thời Việt và Thường Kiếm Hùng là người quen cũ, nhưng anh sao lại giấu cô cơ chứ?

Nam Cần ở học viện quân sự hàng không phương Bắc giữ chức vụ hành chính cấp cao, có quyền hạn kiểm tra bất kỳ hồ sơ học tịch của học viên nào.

Một lúc sau, Nam Cần gọi lại cho Nam Kiều:

“Em tra người này làm gì?”

Nam Kiều thành thật nói: “Anh ta có khả năng là người đầu tư của công ty em”.

“Thời Tuấn Thanh?”

Nam Kiều ngẩn người, nói: “Có khả năng là vậy”.

Nam Kiều nói: “Vậy em chú ý một chút, người này ở khóa trước từng ăn cắp tin tức”, cô nghiêm túc giáo huấn, “Lập tức phi hành của em cũng xem như là công ty công nghệ cao, tất cả mọi kỹ thuật nòng cốt đều là của em, nếu như bị đối thủ cạnh tranh lấy cắp thì tất cả mọi thứ đều không phải là của Lập tức phi hành của em nữa”.

Nam Cần gửi qua cho Nam Kiều một phần ảnh chân dung đã được quét, dặn cô sau khi xem xong phải lập tức xóa. Nhất là Thời Tuấn Thanh từng là người được chọn vào đội dự bị của “Trời xanh kiếm sắc”, mức bảo mật hồ sơ sẽ cao hơn một chút.

Góc trái hồ sơ có dán một tấm ảnh chụp tiêu chuẩn.

Nam Kiều vừa nhìn thì biết ngay chẳng sai.

Tuấn tú, ngây thơ, nụ cười phấn khởi, hoàn toàn khác với vẻ ngang tàng và lạnh lùng bây giờ.

Ánh mắt Nam Kiều lướt xuống phía dưới, một dấu chạm nổi “Đuổi học” cực bắt mắt đập vào mắt cô.

Màu đỏ của mực đã chuyển thành màu đen.

Cô nhìn vào nguyên nhân đuổi học, đột nhiên lạnh đến thấu xương.

Cô quay đầu cầm luận văn MEMS lên, bỗng cảm thấy nặng tựa ngàn cân.

Nam Kiều cầm điện thoại, lần thứ hai gọi cho Nam Cần.

“Chị, có thể lật lại bản án về nhận định nhầm lẫn này của Thời Tuấn Thanh không?”

“Em nói gì cơ?”

Nam Kiều nói lại một lần nữa Nam Cần mới tin rằng mình không nghe nhầm, giọng nói trầm xuống: “Em có ý gì?”

“Luận văn MEMS đã mất đang ở trên tay em”.

“Em nói lại lần nữa!”. Nam Cần bên kia đột nhiên đứng dậy.

Nam Kiều bình tĩnh thuật lại lần nữa chuyện đã xảy ra.

Nam Cần cầm di động đi tới đi lui trong phòng, ngữ khí nghiêm nghị nói với Nam Kiều: “Em khi đó thiếu hiểu biết, dễ tin người đến thế sao hả?”

Nam Kiều cắn răng nói: “Là lỗi của em. Mọi trách nhiệm em đều gánh chịu”.

“Em thì có trách nhiệm gì!”, Nam Cần tức giận nói, “Trách nhiệm là ở Thường Kiếm Hùng! Ở chị! Chị đáng ra không nên để em đến học viện đưa đồ cho chị, càng không nên để em tiếp xúc với đám sinh viên đó!”

Nam Kiều mím chặt môi không lên tiếng.

Nam Cần tỉnh táo lại, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Chuyện này đã qua hơn mười năm rồi, nếu lật lại cũng chẳng có ý nghĩ gì cả. Dẫu cho Thời Tuấn Thanh có trong sạch thì cậu ta cũng không thể quay về được “Trời xanh kiếm sắc”, ngược lại còn liên lụy đến cả Thường Kiếm Hùng, em, chị, đám nhân viên có liên quan đến phòng thí nghiệm, đều phải chịu trách nhiệm và phán định lần nữa, đánh động đến rất nhiều người, lợi bất cập hại”.

Nam Cần suy nghĩ, nói: “Nếu thế thì quá khứ của Thường Kiếm Hùng trên cơ bản sẽ bị hủy, sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới tiền đồ của nó. Mà đối với Lập tức phi hành của em cũng không có gì tốt đẹp cả. Theo cách nói của em thì Thời Tuấn Thanh đã biết tất cả mọi chuyện nhưng vẫn bỏ qua không vạch tội Thường Kiếm Hùng”.

“Chính bản thân em hãy suy nghĩ cho thật kỹ, hãy nghĩ có muốn lật lại án của Thời Tuấn Thanh hay không rồi hãy nói với chị sau”.

Nam Cần cúp điện thoại.

Nam Kiều ngồi trong phòng làm việc, đối mặt với hồ sơ của Thời Việt trên bàn, môi run run.

Cô ấn số gọi cho Thời Việt, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nữ không chút cảm xúc.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Nam Kiều gác máy, thu dọn mấy thứ rồi vội vã rời công ty.

Cô đến thẳng trước cửa căn hộ của Thời Việt.

Cô ấn chuông, gõ cửa, gọi tên anh, nhưng không có người trả lời. Lúc này thang máy mở, một người môi giới nhà đất đến, dẫn theo một cặp vợ chồng son.

Người môi giới cầm chìa khóa mở cửa căn hộ của Thời Việt, nhìn Nam Kiều lặng yên đứng bên cạnh, mơ hồ hỏi: “Cô là..?”

Nam Kiều hỏi: “Người thuê nhà này lúc trước đâu?”

Người môi giới nói: “Ý cô nói là vị tiên sinh nuôi ba con chó becgie Đức kia ấy hả? Hôm qua vừa mới trả phòng, dọn đi rồi”.

Nam Kiều cảm ơn rồi vội vã rời đi.

Anh dọn đi rồi. Ngay ngày hôm qua, tại công viên Olympic lúc nhìn thấy cô và Thạch Lịch bên nhau.

Nam Kiều bỗng nhiên rất hận. Cô hận Thời Việt, hận đến nghiến răng.

Trong lòng anh dẫu một chút cũng không có cô sao? Nhưng nếu không có, tại sao còn muốn dọn đi!

Nam Kiều trực tiếp đến Thanh Tỉnh Mộng Cảnh.

Trong quán bar vẫn náo nhiệt như cũ, mê ly, lóa mắt, đại gia vung tiền như rác.

Nam Kiều lãnh đạm ngồi một chỗ, lấy ra một thẻ ngân hàng VIP Platinum[1] đặt lên bàn thủy tinh.

“Tôi tìm Thời Việt”.

Người phục vụ rất khó xử: “Ông chủ lớn của chúng tôi đã lâu không đến rồi”.

Nam Kiều lạnh lùng nói: “Gọi điện thoại kêu anh ấy đến đây”.

Phục vụ: “…”, anh ta ngập ngừng nói, “Qúy cô, chuyện này thật không thể…”

Nam Kiều nói: “Vậy thì tôi muốn gặp ông chủ của các người, cái người mà rất quen thân với Thời Việt đó”.

Thẻ VIP Platinum không phải ai cũng có thể làm. Phục vụ không biết lai lịch của Nam Kiều là gì, nhưng thấy cô mở miệng liền gọi “Thời Việt” thì nào dám chậm trễ, lập tức đi tìm Khích Hạo.

Khích Hạo đang uống cùng với mấy người khách quen mấy chén, ngà ngà say. Anh đi qua phía Nam Kiều, cúi người ngồi phịch xuống, chào hỏi không mấy hữu nghị: “Là cô à, Nam tiểu thư”.

“Anh tên là gì?”

“Khích Hạo”

“Thời Việt ở đâu?”

Khích Hạo cười một nụ cười cực khinh thường: “Sự nghiệp, tình cảm của Nam Kiều tiểu thư, cả hai đều thuận buồm xuôi gió, đến tìm anh Thời nhà chúng tôi làm gì?”

“Tôi có việc tìm anh ấy”.

“Nam Kiều tiểu thư có chuyện gì có thể nói với tôi”.

“Tôi cần gặp anh ấy”.

“Nam Kiều tiểu thư!”, Khích Hạo gia tăng âm lượng, nói: “Nếu như cô muốn tìm anh ấy hỏi tội, tôi tuyệt sẽ không để cô tìm ra anh ấy!”

Ánh mắt anh tràn ngập cảnh giác và bảo vệ, nói: “Anh Thời của chúng tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Nam tiểu thư cô”.

Nam Kiều thản nhiên hỏi: “Thế là sao?”

Khích Hạo vẫy tay, phục vụ bưng ra hai ly rượu. Khích Hạo đưa Nam Kiều một ly, bản thân một ly, uống cạn một hơi, nói: “Thời Việt anh ấy một thằng ngu”.

Anh nhìn Nam Kiều, giống như bất chấp tất cả, hạ quyết tâm nói: “Nếu anh ấy không muốn nói, tôi giúp anh ấy nói!”

“Anh Thời đã trải qua những chuyện gì, tôi nghĩ cô cũng biết, tôi cũng không giúp anh ấy che giấu. Cô cười nhạo anh ấy cũng được, khinh thường anh ấy cũng chả sao, nhưng nếu ai đó rơi vào trường hợp của anh ấy cũng chưa chắc có được dũng khí như anh ấy!”

“Các cô đem video có anh ấy và cô post lên mạng, có người đã mang ảnh chụp của hai người cho chị An xem, chị An buộc anh ấy và cô phải vạch rõ quan hệ, muốn anh ấy cướp lấy hóa đơn từ phía GP để chứng minh quyết tâm của anh ấy”.

“Cô cho rằng anh Thời thật sự vì kiếm tiền mà cướp đơn hàng của cô sao? Chẳng phải! Anh ấy là sợ chị An đánh sập Lập tức phi hành của cô! Chị An là ai hẳn cô cũng biết, khu Đông Đơn đáng giá nhất ở Vương Phủ Tỉnh[2]đều là của chị ta! Chị ta là bà chủ lớn! Còn Lập tức phi hành của cô khi đó thì có bao lớn? Muốn tiền không tiền, muốn tiếng không tiếng, chị An muốn quét sạch các cô là chuyện cần động đến ngón tay à?”

“Cô có biết anh Thời sau khi nghe nói video đó truyền khắp các trang mạng thì lo lắng ưu phiền biết bao nhiêu không? Anh ấy từ núi A Nhĩ quay trở về, mấy ngày liền ngủ không ngon giấc, chỉ chăm chăm nghĩ cách làm sao để đối phó với chị An. Nhưng anh ấy có nói với cô sao? Anh ấy ngay cả một chữ cũng không nói! Các cô muốn mượn anh ấy tuyên truyền, anh ấy theo ý các cô, còn phiền phức bên kia là tự mình anh ấy gánh!”

“Nam Kiều tiểu thư! Cô nhìn lại các cô bây giờ đi! Cô hãy thong thả mà nghĩ xem, nếu như cô hợp tác thành công với GP, các cô an nhàn thảnh thơi, ngồi không ăn sẵn thì sẽ có hậu quả gì? Nếu không phải chuyện của GP gây cản trở, các cô buộc phải tự mình làm lại mọi thứ, làm lại toàn bộ kỹ thuật thì các cô sẽ có được thành tựu của ngày hôm nay sao?”

“Anh Thời nói với tôi, anh nói anh ấy hiểu suy nghĩ của cô, cô muốn có máy bay không người lái hoàn toàn thuộc về bản thân mình, không muốn bị người khác sở hữu, nhất là với một công ty lớn tầm quốc tế. Cho đến tận bây giờ anh ấy cũng không hề cảm thấy cô và GP hợp tác là một biện pháp tốt, cho nên khi chị An muốn anh ấy cướp lấy hóa đơn của GP từ tay cô, anh ấy đã đồng ý”.

Khích Hạo càng nói càng kích động, tâm tình bất ổn.

“Nam Kiều tiểu thư, đừng nói là GP, anh Thời của chúng tôi đầu tư vào công ty của các cô, giúp các cô bao nhiêu chẳng nhẽ các cô lại nhìn không ra? Anh ấy có thể kiếm tiền ở những nơi khác, tại sao còn muốn vướng víu với Lập tức của các cô cơ chứ? Nửa năm này của anh ấy đã trôi qua như thế nào cô biết không? Tôi khi đó đã mắc phải sai lầm vô cùng lớn, chính là không nên lười biếng khiến anh ấy phải đưa cô đang say xỉn về nhà!”

Khích Hạo lại uống thêm một ly rượu, một hơi cạn sạch. Anh nói:

“Anh Thời của chúng tôi thích cô, cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thích”.

[1] Thẻ ngân hàng Platinum là thẻ bạch kim thanh toán quốc tế

[2] Vương Phủ Tỉnh là khu thương nghiệp nổi tiếng nhất Bắc Kinh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui