Phương Nam Có Cây Cao

Vậy sao cô không biết chia sẻ.

Đây thật là vấn đề kỳ lạ.

Nam Kiều từ trước đến này đều là cho đi, cô cho rằng đó là tình yêu không vụ lợi. Ví dụ cô có một quả táo, Chu Nhiên muốn quả táo đó của cô, vậy thì cô sẽ đưa hết cho Chu Nhiên. Giống như bây giờ, cô xuất phát từ truyền thống tiếp đãi khách của người Trung Quốc, đương nhiên sẽ đưa cả bình sữa cho Thời Việt, mà không hề nghĩ đến phân ra mỗi người một nửa.

Nam Kiều nghĩ Thời Việt nói cũng có lý. Bánh mì khô cứng ăn cùng với sữa thì sẽ dễ nuốt hơn. Nhưng nghĩ lại, cô cùng với một người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt chia sẻ một bình sữa, hương vị bỗng mang thêm phần vi diệu.

Thời Việt thật sự đói bụng. Hai quả trứng gà, bốn miếng bánh mì, nửa bình sữa rất nhanh đã chui xuống bụng, Nam Kiều thấy anh hình như vẫn chưa thỏa mãn.

Nam Kiều hỏi: “Anh có anh chị em không?”

Người đàn ông lúc này cười rộ lên, so với đêm hôm qua thì có vẻ chân thành hơn: “Không có, con một”

“Người ở đâu?”

“Giang Tây, Vụ Nguyên”.

Nam Kiều cố nhớ lại một chút kiến thức địa lý Trung Quốc: “Nghe nói ở đó xuân đến hoa cải nở rất đẹp”.

Nhờ vào những bức ảnh trong sách địa lý quốc gia mà cô cũng có chút ấn tượng.

Thời Việt cúi đầu liếc mắt, ý tứ xâu sa: “Xinh đẹp đâu phải chỉ có hoa cải. Nếu cô đến đó, sẽ có người tận tình tiếp đón cô””

Nam Kiều thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh, đứng dậy vào toilet.

Nam Kiều hỏi: “Anh còn chuyện gì nữa không?”

“Nhanh như vậy đã muốn đuổi khách rồi”. Thời Việt lướt ngón tay trên di dộng, cười nhẹ: “Nam tiểu thư, nói không chừng cô lại cần đến tôi đấy”.

“Tôi không cần ai cả”. Nam Kiều trả lời rất nhanh, không hề suy nghĩ.

Thời Việt cười: “Tôi cần sạc điện thoại. Nam tiểu thư, cô hôm qua ói đầy xe tôi. Tôi lúc ra ngoài lại không mang tiền, ngay cả điện thoại cũng hết pin luôn rồi. Cô nói xem tôi làm sao quay về?”

Nam Kiều có chút xấu hổ.

Cô nghĩ về buổi tối “dã man” hôm qua.

Cô lục khắp nhà, không có tiền mặt, nhớ đến bản thân có một thẻ ngân hàng đã mang đến công ty đưa cho Ôn Địch, tạm thời sung vào cấp cứu tài chính. Lúc này cô thật đúng là người không có một xu dính túi.

Nam Kiều nói: “Xin lỗi, xe của anh bị hư hại, tôi sẽ bồi thường cho anh. Phiền anh cho tôi một tháng”, cô thật sự đi tìm giấy bút, “tôi viết cho anh giấy ghi nợ”.

Thời Việt chỉ cười không nói, nhìn chữ viết mạnh mẽ của cô, tựa như cây cao ở phương Nam.

Thế nhưng để Thời Việt có thể quay về, vẫn còn phải giải quyết thêm một chuyện. Nam Kiều không dùng điện thoại di dộng, trong nhà cũng không có nguồn điện thích hợp. Cô từ trong đống hỗn loạn lôi ra hai dây cáp, tách vỏ cách điện ra nối với đường dẫn, lấy hai đầu một đầu cắm vào nguồn điện và đầu còn lại cắm vào cổng sạc điện thoại.

Di động rất nhanh liền sáng lên.

Thời Việt rất thích phương thức sạc điện đầy bạo lực này, thuận miệng hỏi Nam Kiều: “Cô làm thiết bị máy bay à?”

Nam Kiều gật đầu.

Thời Việt có cuộc gọi đến, Khích Hạo đã chờ anh hơn hai mươi phút, lấy xe nhanh rời đi.

Nam Kiều vẫn trầm mặc. Cô không thích ngôn ngữ, mà ngôn ngữ của cô cũng khá vụng về, cô có thể cả ngày không nói một câu nào với Âu Dương Khởi và Chu Nhiên, huống hồ chi là người không tính là quen biết này, đúng thế, cô lại quên tên anh ta rồi.

Thời Việt nhìn khắp các thiết bị máy bay trong phòng, mô hình, bán thành phẩm,… Anh nói: “Cô làm cái nào vậy? Có thể bay lên không?”

Nam Kiều gật đầu, nhặt lên chiếc điều khiển từ xa cầm trong tay, điều chỉnh thử một chút, chỉ nghe thấy được tiếng rung của đôi cánh hình xoắn ốc, một máy bay đen bốn cánh bay lên trời, giống như một con côn trùng đang dừng lại giữa không trung, rung rung theo quy luật. Theo chỉ huy của Nam Kiều, máy bay chầm chậm di chuyển, bay đến trước mặt Nam Kiều và Thời Việt, phát ra tiếng vù vù.

Thời Việt nhìn chiếc máy bay, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thật giống một con chó thông minh”.

Máy bay bỗng nhiên hướng mặt Thời Việt bay tới, cánh hình xoắn ốc xoay tròn cực nhanh mang theo gió mạnh xoẹt lướt qua mặt Thời Việt, Thời Việt nhanh chóng lui về phía sau, không kìm lòng được đưa tay sờ lên mặt.

“Anh nói nói giống chó, nó rất không vui”, Nam Kiều thản nhiên nói. Ấn nút trở về, máy bay thong thả đáp xuống đất, cánh xoắn ốc cũng quay chậm lại, rồi ngừng hẳn, cánh xoắn ốc khá nhẹ, mỏng mà sắc sảo.

“Nó được làm bằng gì thế?”

“Sợi carbon”, Nam Kiều không chút chần chừ trả lời, loại vấn đề này, không cần cô phải dùng não.

“Vận tốc bao nhiêu thế?”

“Tốc độ góc xoay lớn nhất là hai trăm độ mỗi giây”

“Qủa thật là vũ khí giết người lợi hại”, Thời Việt gật đầu tán thưởng, tiến lên chạm vào một chút lấy cảm xúc, “Ngoài trăm mét có thể dễ dàng lấy được đầu người, cảm ơn Nam tiểu thư đã tha cho tôi một mạng”.

“Tôi làm thiết bị máy bay tuyệt không có ý nghĩ hại người này”, Nam Kiều nhíu mày nói.

“Vậy mới vừa rồi là gì?”, Thời Việt ép sát từng bước.

Vừa nãy? Nam Kiều cau mày. Vừa nãy, cô đúng là muốn dạy dỗ người đàn ông này một chút.

“Lá gan của Nam tiểu thư cũng lớn nhỉ”, Thời Việt nheo nheo mắt, sờ vào má mình, trên đó vẫn còn lưu loại cảm giác sắc nhọn của gió.

Điện thoại anh đổ chuông. Xe đã đến ngoài tiểu khu.

Thời Việt bước ra ngoài, Nam Kiều đứng ở cửa, cũng không nói tạm biệt.

Thời Việt bước đến cửa, bỗng quay đầu lại: “Nam tiểu thư, tôi tên là gì?”

“…”

Thời Việt cười nhạt.

Vừa rời khỏi ánh mặt trời, ánh mắt của anh và ý cười, dường như lại bắt đầu trở nên lạnh lùng vô tình, khiến Nam Kiều không biết nên làm thế nào.

Thời Việt nhìn xung quanh, bên cạnh Nam Kiều có đặt một chậu đại lục la, xanh um tươi tốt. Trên mặt đất cắm một cây bút chì, xem ra là để cho tiện dùng.

Anh cầm lấy cây bút chì, ở mặt sau phiến lá viết lên một chuỗi số điện thoại.

“Nam tiểu thư, tôi nói rồi, nói không chừng cô sẽ cần đến tôi đấy. Ví dụ như…”

Anh lùi về phía sau rời đi, có chút không đứng đắn nháy mắt một cái, giơ ngón cái tay phải và ngón trỏ lên vê vê.

Khuôn mặt không chút biểu cảm của Nam Kiều bỗng động.

Thời Việt cười cười, nghênh ngang rời đi.

Ý ngón tay của Thời Việt là…

Tiền.

Nam Kiều tất nhiên hiểu rõ ý tứ thế tay kia của anh, cũng mơ hồ nhận ra người đàn ông này không phải chỉ đơn giản là một quản lý quầy bar. Chỉ là đầu óc cô ngay thẳng, không hề nghĩ đến những thứ quá phức tạp.

Cô vào toilet tắm rửa, sửa sang lại bản thân, rồi chuẩn bị đến công ty.

Bước ra cửa tiểu khu, thấy có mấy người đang mặc quần áo đồng phục của Volkswagen 4S Store [1] đang đẩy một chiếc xe ra ngoài. Trong xe là một mảnh nôn mửa hỗn loạn, Nam Kiều nhìn nhìn, đây không phải là chiếc xe tối hôm qua mình ngồi đấy chứ?

Vừa mới nhìn vào biển số và loại xe, đầu Nam Kiều nhất thời ong lên.

“Anh ơi, dọn sạch cái xe này thì mất bao nhiêu tiền vậy?”

Người này ôn hòa nói: “Cũng không dễ gì đâu, cô xem, đều nôn tất tần tật ra lớp da trên ghế, cửa xe, đồng hồ đo, thấm luôn cả vào bên trong, dù có cố rửa sạch thì cái mùi vẫn không thể nào biến mất được. Chủ xe muốn hủy hết làm lại, thế thì ít nhất cũng phải hết mười mấy vạn”.

“…Không có bảo hiểm sao?”

Anh ta buồn cười nhìn cô: “Cô gái, cô chưa từng lái xe sao? Có chuyện ói mà có bảo hiểm nữa hả?”

“…”

Hơn mười mấy vạn… mười mấy vạn đó đã có thể mua một chiếc Passat mới rồi!

Phaeton và Passat, tuy dáng vẻ giống nhau, nhưng giá vẫn kém hơn một con số không đó!

Cô bây giờ, đừng nói là không trả được tiền lương cho nhân viên, mà ngay cả tiền thuê nhà cũng là do Âu Dương Khởi giúp.

A, Nam Kiều cô đây cũng có lúc khốn đốn đến thế.

Rời xa bố và Chu Nhiên, chẳng nhẽ cô lại không sống nổi sao?

Nam Kiều vừa bước vào công ty, đã bị Ôn Địch kéo vào phòng làm việc, đóng kín cửa lại, nhỏ giọng nói: “Nam Kiều, hai người kia tối qua không làm khó cô chứ?”

Nam Kiều thật thà trả lời: “Uống không ít, bây giờ mới đến đây được”.

Ôn Địch mắng: “Đồ vô liêm sỉ! Cô biết không? Bọn họ vừa mới gọi tới, từ chối đầu tư rồi”.

“Tại sao thế?”

“Không phải là bởi mấy người đó sao? Họ muốn cô bồi rượu, cố ý làm nhục cô”. Ôn Địch tê liệt ngồi trên ghế, “Âu Dương Khởi nói không sai, chuyện này nhất định là do Chu Nhiên giở trò, nhất định là anh ta chẳng sai”.

Nam Kiều im lặng đi ra khỏi phòng làm việc của Ôn Địch. Bước vào phòng thí nghiệm của mình, cô dùng điện thoại công ty gọi đến số của Chu Nhiên.

Trong giọng nói của Chu Nhiên có một loại vui sướng.

Chính xác là sự trả thù vui vẻ.

“Tiểu Kiều, em cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi sao?”

“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc có phải là anh làm hay không thôi”.

Chu Nhiên cười ha hả, vẫn cất giọng dịu dàng: “Tiểu Kiều, anh làm sao có thể hại em chứ? Chỉ là vòng tròn đầu tư vốn chẳng lớn, anh vừa lui ra, mọi người ai cũng biết. Họ nghĩ anh rời đi là bởi công ty chuyển mình không thành công, sản phẩm không có tương lai thương nghiệp, anh sao có thể kiểm soát được đây?”

“Dẫu có nói như nào, chia tay cũng là do em nói, trả lại cổ phần cũng là em đồng ý, phải không?” Chu Nhiên vẫn như trước, giọng nói nhu hòa dụ dỗ, mang theo ý cười.

Nam Kiều bỗng cảm giác đối với Chu Nhiên cô không còn sót lại dẫu chỉ một điểm nhớ nhung.

Chu Nhiên vượt quá giới hạn, cô cũng chưa từng hận anh ta như vậy.

Anh ta sao lại hận cô đến thế, cho nên bây giờ trả thù cô? Lẽ nào thể diện của đàn ông còn lớn hơn tất cả mọi tình nghĩa?

Dẫu cho lựa chọn như thế nào, cũng không hề muốn buông tha. Cân nhắc giữa A và B, trong lòng ai trọng ai khinh đã biết.

Chu Nhiên níu kéo cô, cũng chỉ là níu kéo hôn ước này, cái họ “Nam” này có thể mang đến cho anh ta ánh hào quang.

Vậy thì, không yêu cũng tốt.

Chia tay Chu Nhiên, cô không hề hối hận.

[1] Volkswagen 4S Store: cửa hàng chăm sóc và bảo hành xe của hãng xe Volkswagen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui