Phương Nam Có Cây Cao

Nam Kiều biết mình vừa nghe được cái gì đó không nên nghe.

Trong gara của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, cô đã sớm biết nơi này là nơi cá rồng hỗn tạp, tất nhiên có không ít hoạt động phi pháp.

Hiện tại cô bị kẹt giữa những chiếc xe, tiến lùi đều khó khăn.

Bắt đầu vang lên tiếng cãi vã. Hơn nữa âm thanh này còn đang hướng về phía cô.

Nam Kiều hít sâu vào một hơi, cô không thể ở đây đợi được, cô phải đi thôi.

Ở chỗ này đèn bị hỏng, tối đen như mực, cô vốn tưởng đây là một nơi rất lý tưởng để ẩn mình, nhưng thanh âm bên đó càng lúc càng đến gần, bảy tám chiếc đèn pin đã chiếu đến đây để chắc chắn rằng không có ai ở đó.

Cô rón rén bước hai bước, tăng nhanh tốc độ, bỗng nhiên bị một cái dây cáp vướng chân, động vào một chiếc xe, “ầm” một tiếng.

“Ai đó!”

Có người chạy qua đây, ánh đèn pin chiếu lên bức tường đằng sau cô vẽ nên những vệt sáng hỗn loạn.

Nam Kiều căng thẳng, ngọn đèn trắng phau đã quét tới gấu quần cô.

Đây không phải là chuyện đùa.

Cũng không phải là kịch.

Bỗng một bóng đen xuất hiện, áp cả người cô sát lên xe. Mảnh kim loại trên xe lạnh tựa băng như xuyên cả vào bên trong áo của cô, thấm vào da, và chạm đến sâu trong máu thịt.

“Phối hợp”.

Giọng nói này trầm thấp, nói bên tai cô, không lộ chút cảm xúc.

Nhưng lại rất quen thuộc.

Nhưng anh tiếp đó bắt đầu hôn cô.

Hôn rất mãnh liệt.

Nhưng anh không mở miệng, cũng không ép cô mở miệng. Cô có thể cảm giác được bờ môi lạnh giá của anh, hơi thở cũng lành lạnh, không hề mang chút cảm giác tình dục nào.

Một tay anh ở sau lưng khóa chặt hai cổ tay cô, tay kia luồng vào bên trong áo, ôm xương hông chỗ eo lưng quần jean cô. Thân thể anh gắt gao ôm chặt cô, đôi chân dài chen vào hai chân cô, áp sát.

Người ngoài nhìn vào là tư thế của một đôi nam nữ, đang vô cùng kịch liệt.

Nhưng Nam Kiều rất rõ, người đàn ông này căn bản không có chút động tình nào.

Đây mới chính là kịch.

Ánh đèn sáng như tuyết chiếu lên khuôn mặt người đàn ông. Anh ta nheo nheo mắt, khuôn mặt mờ nhạt, môi phớt đỏ, đường nét rõ ràng.

“Con mẹ mày”

Anh ta mắng một cách trần trụi, mạnh mẽ mà chân thật.

Nam Kiều bị hắn che trước mặt, mái tóc dài và quần áo xộc xệch.

Nam Kiều nghĩ, cả đời này cô chưa từng nghe được một câu mắng trôi chảy mà sạch sẽ đến vậy, ngữ khí tuy thật thà, nhưng chuyện tốt bị gián đoạn, tức giận và phẫn nộ đều thể hiện rất đúng chỗ.

Động mạch cổ của người đàn ông này rung động nhịp nhàng trước mặt cô, thân thể vững chắc mạnh mẽ hệt báo săn.

Cô nhắm mắt, hai tay ôm lấy hông anh.

“Ôi chao, là Thời Việt à”. Đám người tách ra, một người đàn ông trung niên thô lỗ bước ra, cái đầu béo tròn, cái bụng cũng béo tròn, trên tay cầm một cặp đầu sư tử Mã lão Tứ[1]. “Chính là tìm mày đây, anh em mày nói mày hôm nay không ở đây…Thật không có nghĩa khí!”. Người đàn ông tiến tới một bước, cười giọng nguy hiểm, không hề mang theo chút thiện ý nào.

Thời Việt “ha hả” cười nhạt, đôi mắt vẫn cảnh giác nhìn anh ta.

“Đã lâu không nghe nói mày làm con nào”. Người đàn ông cười gằn tiến đến gần, “Để anh Thái đây nhìn xem xem là thứ đồ tốt gì mà khiến mày ngay tại chỗ này nhịn không nổi vậy”.

Thời Việt gạt cánh tay, Nam Kiều liền ngược về phía sau anh. Anh lùi về sau hai bước, dùng lưng áp cô vào cột điện.

Anh chỉnh lại quần áo trên người, lười nhác cười: “Người phụ nữ của anh đây, mày cũng muốn xem?”

Anh Thái nghiêng đầu, đi chung quanh cột điện một vòng, chép miệng đánh giá: “Ai nha, là một cô nàng tay dài chân dài, hay là gay đó? Ha ha ha ha ha ha, Thời Việt, khẩu vị của mày cũng khá đấy chứ?”

Thời Việt cười nhạt: “Tốt đến đâu cũng không tới lượt mày, cái thứ đầu trên với không tới đầu dưới[2]!”

“Khốn khiếp”.

Vừa nghe Thời Việt nhạo báng anh Thái, hơn mười người đồng loạt lóe sáng vũ khí, gậy côn sáng lên chung một màu.

Anh Thái vốn tức giận đến mức mắt lồi ra, nhưng lại kìm nén lại, cặp đầu sư tử trong tay cọ sát vào nhau vang lên thứ âm thanh “két két”.

“Thời Việt à”. Ngữ điệu của anh ta bỗng trở nên thân thiện, tựa như một trưởng bối đang ân cần chỉ bảo. “Nhớ lúc mày còn lăn lộn, lúc nào cũng cung kính gọi tao một tiếng đại ca, tao bảo mày đi đông mày không dám đi tây, nói mày đuổi chó mày không dám đuổi gà. Bây giờ mày khẩu khí cũng lớn quá nhỉ,  dám đạp lên mũi lên mặt người khác. Con mẹ mày nếu không phải có chị An che chở, mày dám phách lối vậy sao?”

Thời Việt mở bao thuốc lá, đốt một điếu. Đốt thuốc, vứt que diêm đi, ngậm điếu thuốc khinh khỉnh nói: “Thời Việt tao đây chỉ biết dùng bản lĩnh để kiếm ăn, không có bản lĩnh thì con mẹ nó đừng hòng nói ngày tháng với tao”.

Anh Thái gật đầu: “Nói hay lắm, ông đây hôm nay muốn làm thịt mày”.

Thời Việt lạnh lùng nói: “Tao trước nay luôn nước sông không phạm nước giếng với chúng mày, dựa vào cái gì chứ?”

Anh Thái cũng cười nhạt, giơ một ngón tay hướng về nhóm người bên kia: “Dựa vào cái gì à? Chi bằng mày ở đây mua bán với chúng nó, không để người của ông đây lọt vào”.

Thời Việt không nói một lời, kéo Nam Kiều qua hướng khác. Anh cả người toát lên sát khí lạnh lùng, khiến người bên anh Thái đang vây chung quanh tự động để hé một con đường. To gan lớn mật, cầm côn hung hãn đập vào gáy anh, muốn áp chế bằng một chiêu.

Nam Kiều không kịp nói anh cẩn thận, đã thấy vai anh nghiêng đi, cánh tay khua về sau.

Tiếng côn rơi “loảng xoảng” xuống đất, người kia kêu khóc thảm thiết.

“Mày sao thế!”

“Gãy xương rồi!”

“Cái gì thế!”

“Chẳng biết là cái thứ gì nữa! Đau quá!!!”

Không ai thấy rõ được Thời Việt ra thay như thế nào, khắp nơi không một âm thanh, thấy anh đang kéo Nam Kiều tới một chiếc xe bên cạnh.

Thời Việt giơ cánh tay lên, rồi lại hạ xuống.

Tiếp tục.

Rồi lại tiếp tục.

Cửa sổ xe được làm từ thủy tinh công nghiệp bỗng vỡ ra, rơi đầy đất.

Nam Kiều rất gần anh, lúc này mới thấy rõ, trong tay anh đang cầm một cái búa an toàn dành cho xe, đầu búa sáng rỡ mà sắc bén.

Lúc trước anh ta đã ở trong gara này, bởi vì cô nên mới lộ diện, sau khi lộ diện thì đã có sự phòng bị.

“Lưu Thanh Sơn, bước ra đây!”

Nam Kiều thấy người đàn ông bị Thời Việt dạy dỗ hôm trước, rõ ràng là bị lôi từ cửa xe ra.

Lưu Thanh Sơn bị ném quỳ xuống mặt đất. Thời Việt kéo tóc anh ta, khiến cho đầu anh ta ngẩng lên, hướng về phía anh Thái:

“Nói, tao cho mày bán ở đây hồi nào?”

Trên đầu Lưu Thanh Sơn còn có người, anh ta không dám nói.

Thời Việt cúi người, tay trái ấn vào cạnh tai trái của Lưu Thanh Sơn, tay phải cầm búa an toàn, khi tay phải anh đập xuống hai cái, cái thứ kim loại hình nón đó đi vào tai của Lưu Thanh Sơn, sởn cả gai ốc.

“Mày có tin”, Thời Việt cúi đầu ghé tai anh ta nói, “Tao sẽ phá hai cái quạt của mày không?”

Vật kim loại hình nón đó lại lắc lư trước mắt anh ta.

“Còn có một cặp quảng cáo kia nữa”.

“A, tôi nói tôi nói!”, Lưu Thanh Sơn gào thét chói tai. Anh ta là một người sợ chết, lúc này cái gì cũng không kịp nghĩ. Thời Việt có thể xuống tay, anh ta biết. Mà cái nghề này của anh ta, anh ta cũng không dám báo cảnh sát. “Anh Thái! Anh Thời không cho ai bán hết! Hai ngày trước em bán cho nên mới bị đánh, trước đó là em gạt anh! Anh nhìn đi, anh nhìn đi!”

Anh ta xé quần áo, để lộ trên người những vết thương đỏ ối.

“Ha, không có chút nghĩa khí!”, anh Thái nhìn về phía Lưu Thanh Sơn và đám người kia.

“Nhưng mà hôm nay cơ hội đến cũng thật đúng lúc”, anh Thái cười gằn, quay đầu về Thời Việt, “Ông đây vẫn muốn làm thịt mày”. Vừa giơ tay lên, đám người đang giơ côn liền lập tức nhào qua chỗ Thời Việt và Nam Kiều.

“Chạy thôi!”, Thời Việt dốc sức kéo Nam Kiều.

Họ chạy như bay trong gara.

Thời Việt vô cùng quen thuộc với cái gara như mê cung này, tuy ánh sáng chỉ mờ mờ, nhưng anh có thể kéo theo cô đi qua chính xác từng kẽ hở hẹp, khom người qua đi những chỗ ngoặt có thiết kế kỳ lạ.

Bởi nguyên do từ phía gia đình, Nam Kiều từ khi bé đã tập chạy, sức bật cũng rất mạnh, cuộc thi so tài chạy nhanh một trăm mét ở trường, thành tích của cô là mười hai giây lẻ một.

Cho nên cô để ý, trong quá trình chạy như điên dại này, Thời Việt có quay đầu nhìn cô một cái. Có thể là do cô luôn theo được tốc độ của anh, cho nên anh kéo tay cô cùng chạy cũng không giống như đang kéo theo gánh nặng.

Nhưng khi Nam Kiều muốn mắng anh, khi anh phát hiện ra cô có thể chạy, thì liền gia tăng tốc độ. Gia tăng tốc độ này không phải xuất phát từ mục đích chạy trốn khỏi đám người, mà là muốn thử cực hạn của cô.

Chạy thoát thân mà còn muốn gì nữa đây, Nam Kiều thật sự muốn mắng anh một trận.

Nhưng cái cảm giác cướp đường mà chạy này quả thật rất kích thích. Nam Kiều rất ít khi được thể nghiệm loại kích thích này, tất nhiên là cô cũng không muốn thể nghiệm thêm lần thứ hai.

Xuống dưới tầng hai gara, Nam Kiều và Thời Việt đã bỏ xa đám người kia một đoạn ngắn. Thời Việt lấy ra điều khiển từ xa ấn mở một chiếc xe, Nam Kiều ngồi vào trong.

Tiếng lốp xe bằng cao su cà xuống mặt đất phát ra tiếng ma sát sắc nhọn, xe như mũi tên rời cung xông thẳng ra ngoài.

“Khốn khiếp, còn đuổi theo, thù oán quá mà!”

Nam Kiều thắt dây an toàn, nhìn từ kính chiếu hậu, quả nhiên thấy được hai chiếc xe đang theo sát phía sau.

Thời Việt mắng, nhưng trên mặt lại không có lấy một tia hoảng hốt. Ánh đèn hai bên đường và bóng râm cứ lướt qua mặt anh, cực kỳ tuấn mỹ.

Anh tất nhiên không đi từ cầu mái vòm thẳng đến Tam Hoàn, mà là từ cầu Đông Đại một đường về thẳng phía Nam, chạy vượt qua những trạm đèn xanh đèn đỏ trên những con đường nhỏ hẻo lánh, có lúc còn phải áp sát vào tường mà đi.

Nam Kiều có cảm giác đây là một Bắc Kinh cô chưa từng quen biết.

Chạy đến đường bắc sông Thông Huệ thì đã giải quyết xong toàn bộ xe ở phía sau. Anh chậm hạ tốc độ, thong thả đi dọc theo bờ sông Thông Huệ.

“Anh hôm nay thể nào cũng sẽ bị phạt”, Nam Kiều nhìn thẳng về phía trước.

“Dẫu sao thì đây cũng không phải là xe tôi”.

“…Vậy của ai?”

“Khích Hạo”.

Nam Kiều suy nghĩ một lát: “Người đàn ông ở cùng một chỗ với anh, ông chủ quán bar à?”

“Đúng thế”, Thời Việt trả lời ngắn gọn.

“Vậy anh là ai?”

Thời Việt cười “ha ha”, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào cột đèn xanh đỏ ở phía trước, chẳng mặn chẳng nhạt nói: “Nam tiểu thư, cô cảm thấy hứng thú với tôi sao”.

“Tôi tên là gì?”, anh hỏi.

“…”, cô vừa rồi quả thật có cố gắng ghi nhớ, nhưng sau một hồi chạy điên dại cùng với đua xe, cô lại quên mất rồi.

“Xin lỗi, tôi ở mặt này trí nhớ có chút trở ngại”, cô bình tĩnh nói.

Cô rất ít khi giải thích nguyên nhân với người hiểu lầm mình. Đây xem như là ngoại lệ.

“Chuyện này cũng khá thú vị đấy…”, Thời Việt thích thú nhìn cô, “Vậy cô có nhớ về con người tôi không?”

“Tôi nhớ rõ anh, chỉ là không nhớ rõ tên”, Nam Kiều nghiêm túc nói.

Thời Việt cười cười: “Xe này của ai?”

“…”, Nam Kiều hơi bực mình, anh ta nhanh thế mà đã thử cô rồi.

Thời Việt cười, rất tuấn tú, cùng với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ngang ngược kia tưởng chừng như là hai người khác nhau.

“Sao lại đên đây? Nhớ tôi à”

Cô chưa từng bị ai đùa giỡ trần trụi đến mức vậy. Khuôn mặt Nam Kiều có chút nóng lên, chẳng biết nên đáp lại làm sao, chỉ đành tránh lời của anh: “Tìm người”.

“Tìm ai? Bạn trai mới à?”

Nam Kiều tuy thật thà, nhưng cũng cảm giác được rằng lời này của anh mang theo ý châm chọc, có vẻ như tối đó cô say rượu có nói gì đó, khiến anh ta đoán ra được chuyện của cô và Chu Nhiên. Nghĩ vậy, Nam Kiều nói: “Tôi và bạn trai cũ đúng là có chia tay, nhưng anh ta không phải là bạn trai mới của tôi”.

Thời Việt cuối cùng cũng nghiêm túc đi được một chút, chậm rãi nói: “Hai người tối hôm trước chuốc say cô, bị anh ta ép thành viêm tuyến tụy cấp tính rồi, đã được đưa đến bệnh viện”. Anh nhìn Nam Kiều: “Cuối cùng cũng báo được thù cho cô. Người bạn này của cô, ác thật đấy”.

Nam Kiều rũ mắt, nhíu mày, không còn lời nào để nói.

Cô biết Thường Kiếm Hùng muốn giúp cô xả giận, nhưng bình tĩnh mà suy xét, bản thân cô cũng không thích loại hành vi này.

Dẫu có làm gì cũng là do cô chọn lựa, hậu quả ra sao cô cũng đều gánh chịu. Cô cũng không hận bất kỳ ai, bao gồm cả Chu Nhiên, bao gồm cả Hầu Dược và Cơ Minh.

Nam Kiều nghiêng người, Thời Việt bỗng thấy trên cánh tay cô có một vết máu đỏ sẫm, thấm lên cả áo sơ mi trắng như tuyết, vô cùng nổi bật.

“Tay phải, nâng lên”.

Thời Việt dừng xe bên bờ sông Thông Huệ, ra lệnh cho cô.

Nam Kiều không tình nguyện, nhưng Thời Việt không cho cô không gian, đưa người qua, cầm tay cô giơ lên.

Từ khuỷu tay đến cánh tay, miệng vết thương rất lớn. Một đoạn sâu đầy máu và thịt, còn đang rỉ máu.

Nam Kiều lười nói, mới vừa bên Lưu Thanh Sơn cũng có người âm thầm lấy dao động thủ với Thời Việt. Cô cản lại, bị con dao đó sượt qua.

Thời Việt vừa thâm sâu vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Lần trước cô nôn ra đầy xe tôi, hôm nay lại làm cho xe Khích Hạo đầy máu. Con mẹ nó cậu ta sau này còn dám cho cô lên xe hay không?”

Nói rồi đạp mạnh chân ga, lái xe về phía trước rời đi.

“Tôi không muốn vào bệnh viện”.

Đến tối thì chỉ có thể cấp cứu, Nam Kiều chịu không nổi cảnh này.

“Theo ý cô vậy”.

[1] Sư tử đầu Mã lão tứ là một món đồ chơi làm từ quả hạch đào, có nguồn gốc từ huyện Kế ở Thiên Tân, núi Yến Sơn.

[2] Ý anh Thời đang chửi anh Thái lùn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui