Phượng Nghịch Cửu Thiên


Nhã Ngư vừa thấy sau lưng có người, tâm thần kinh hãi lập tức định thần, đố kỵ và oán hận một khắc dường như ngập trời, còn dám động thủ với nàng.
Nàng ta lập tức quát lớn một tiếng, đá lớn phóng tới trước mặt Mạc Tinh, giơ roi đánh tới Mạc Tinh, roi bay như múa, tuy đang tức giận nhưng tầng tầng lớp lớp roi như múa của nàng ta roi nào cũng đầy uy lực.
Trong lòng Mạc Tinh biết mình không có thể lực để địch lại, dưới chân càng gắng sức chạy nhanh về phía trước hơn.
Nhưng cái người trong màn đêm kia không muốn cũng không cho nàng thở, vài tảng đá trong không trung phóng tới đối diện nàng, tốc độ vừa nhanh lại ngoan lệ, xen lẫn nội lực thâm hậu.
Mạc Tinh nghe tiếng gió đã biết rõ lợi hại, mắt thấy trước sau không tránh được, liền cắn răng, liều mạng nhào đất lăn, hi vọng tránh được ám thạch, về phần roi, nàng chẳng quan tâm cũng không cần quan tâm rồi.
Ám thạch phá không, hai viên bắn qua bên trai Mạc Tinh, một viên đập mạnh công kích chân Mạc Tinh.
Mạc Tinh lảo đảo một cái, thân hình đột nhiên cứng đờ trên mặt đất, mà lúc này roi dài của Nhã Ngư lại trùng điệp quất tới đầu nàng, đã gần trong gang tấc, tránh không kịp.
Mạc Tinh chỉ tới kịp liều mạng uốn mình, nghiêng người lại để lộ sau lưng.

“Vụt.” Một tiếng nặng nề trong màn đêm vang lên, roi da vốn nên nện lên lưng mình nhưng mãi không rơi xuống.
“Dạ ca ca, Dạ ca ca, là do nữ nô này muốn giết ta, ta mới phản kháng.” Giọng nói ba phần lo lắng bảy phần làm nũng vang lên, đúng là Nhã Ngư.
“Nhã Ngư, không được nói lung tung.” Giọng nói hơi trầm vang lên, là Ngọc Kỳ Vương.
Nương theo tiếng Ngọc Kỳ Vương, tiếng bước chân nhẹ nhàng như không tiếng động.
Một cánh tay ôm ngang thân thể nàng, đó là tay Minh Dạ.
Dùng lực một chút, ôm Mạc Tinh từ mặt đất vào trong ngực, đôi mắt tỏa hào quang đỏ sẫm của Minh Dạ dường như hòa thành một thể cùng đêm tối.
“Dạ ca ca, thật đó, nàng bắn đá về phía ta ta, nàng ta muốn giết ta, ta mới quất nàng, Dạ ca ca, huynh phải làm chủ cho Nhã Ngư đấy.”
“Câm miệng, không cho phép nói.” Đứng bên người Nhã Ngư, Ngọc Kỳ Vương trừng mắt liếc Nhã Ngư, nghiêm nghị quát, một bên nói với Minh Dạ vẫn chưa nói gì: “Ám Hoàng, Nhã Ngư không hiểu chuyện, xin ngài nể tình ta và ngài thân thiết, tha cho nàng một lần.”
“Ca ca, là người này không biết xấu hổ…”
“Nhã Ngư.” Lời còn chưa nói hết, Minh Dạ bế đem Mạc Tinh từ trên mặt đất lên, chậm rãi gọi một tiếng
Ôm Mạc Tinh, Minh Dạ nhìn lướt qua Nhã Ngư đang trơ mắt câm miệng nhìn hắn, dịu dàng mà nói: “Bổn vương cũng không bao che thủ hạ, sai, nên phạt thì phạt, nên chết thì chết.”
Dừng một chút, không đợi trên mặt Nhã Ngư hiện lên vui sướng, Minh Dạ chậm rãi nói tiếp: “Nhưng cho dù như vậy, người của bổn vương cũng không phải ai muốn đánh liền có thể đánh, muốn giết liền giết. Nhã Ngư, ngươi đã nói mèo con của ta muốn giết ngươi, có chứng cớ gì, bổn vương đương nhiên đứng về phía ngươi.”
Vừa dứt lời, Nhã Ngư lập tức trắng mặt, chứng cớ, ả ta tìm chứng cớ nơi nào, Mạc Tinh ném đá đã bị người phía sau nàng bắn nát, bây giờ chẳng lẽ bảo ả tùy tiện tìm hai viên đá trên mặt đất tới làm chứng cứ.
Rùng mình một cái, chân tay Nhã Ngư luống cuống, mắt nhìn ca ca nàng đang đen mặt đứng cạnh, đành nhìn Minh Dạ vẻ mặt dịu dàng, nụ cười cực kỳ đẹp mắt: “À, chứng cớ đã bị nát bấy rồi, Dạ ca ca, nàng ta thật sự…”
“Nếu không có chứng cớ, bổn vương lại thấy các ngươi liên thủ l tổn thương mèo con của ta”. Hắn cười nhẹ nhìn Nhã Ngư, tay Minh Dạ khẽ động, nắm ngay bắp chân Mạc Tinh.
Lập tức, một mảnh vải trên chân Mạc Tinh bay đi, lộ ra như một cửa động, dưới ánh sao, một vết bầm tím hiện rõ bên trên bàn chân trắng noãn.

Đồng thời, hắn như cố ý lại như vô tình vén mái tóc sau gáy của Mạc Tinh lên, một chữ Minh bằng đầu ngón tay, dưới ánh trăng chiếu rọi thật sự hiển hiện rõ ràng trên gáy Mạc Tinh.
Chậm rãi cúi đầu xuống, Minh Dạ hôn một cái lên chữ Minh, đó là ký hiệu của hắn, Minh Dạ, đó là đánh dấu chủ quyền của hắn.
Nhã Ngư vừa thấy chữ kia, mặt dường như đã không có huyết sắc, nữ nhân này có ký hiệu của Minh Dạ, có ký hiệu như vậy chỉ có Minh Dạ mới có thể động, những người khác nếu động, cho dù tới hân trời góc biển, thế lực Ám Hoàng tuyệt không buông tha.
Bị Minh Dạ chặt chẽ ôm trong lòng ngực của hắn, Mạc Tinh nhìn một màn trước mắt, trên mặt cũng không có biểu cảm, chỉ là ở thời điểm Minh Dạ hôn cổ nàng, trong mắt nàng lạnh như băng.
“Đi ra.” Ngẩng đầu lên, Minh Dạ đột nhiên gọi nhẹ một tiếng, mọi người nghe trong tai không có cái gì khác thường, người trong bóng tối một mực giúp Nhã Ngư vẫn không đi ra, lại đợi đến khi bị đạp ra, đầu ngã xuống đất, miệng mũi đổ máu, toàn thân rút gân.
Đó là nữ tử vẫn một mực im lặng trong ba người lên đảo ngày đó.
“Ám Hoàng, việc này là Nhã Lẫm dạy dỗ không nghiêm, Ám đảo tự nhiên sẽ cho Ám Hoàng một công đạo.” Sắc mặt Ngọc Kỳ Vương khó coi trầm giọng nói.
Minh Dạ nhìn lướt qua nữ nhân nửa chết nửa sống kia, như lơ đãng nhìn Nhã Ngư đã bị dọa đến sắc mặt tuyết trắng, cuối cùng nói với Ngọc Kỳ Vương: “Một chút việc nhỏ, hôm nay coi như xong, Nhã Ngư không hiểu chuyện mà thôi.”
“Đúng, đúng.” Ngọc Kỳ Vương vội vàng tiếp lời nói: “Về sau ta sẽ quản giáo Nhã Ngư, cô nương lớn như vậy rồi, cũng nên hiểu chuyện rồi.” Vừa nói vừa dắt lấy Nhã Ngư, bế nữ tử toàn thân rút gân, nửa chết nửa sống lên, bước nhanh bỏ đi.
Trong màn đêm, yên lặng khôi phục.
“Mèo con của ta, chỉ có ta mới có thể động.” Vuốt mái tóc đen óng của Mạc Tinh, trong mắt Minh Dạ chợt lóe lên một tia huyết tinh, người của hắn, hắn muốn ức hiếp như thế nào thì ức hiếp như thế đấy, muốn nàng chết thì chết, muốn nàng sống thì sống, không tới phiên người khác làm chủ.

Mạc Tinh từ đầu đến cuối vẫn một mực không nói gì, tai nghe lời Minh Dạ, cười lạnh một tiếng, nàng cho tới bây giờ không có ý trông cậy vào Minh Dạ giúp nàng.
Giãy giụa khỏi vòng ôm ấm áp của Minh Dạ, Mạc Tinh cà nhắc đi về, nàng cực kỳ chán ghét người này.
Minh Dạ thấy vậy, ánh mắt mãnh liệt lên, tay vung lên một cái đã bắt được Mạc Tinh giật trở về, nhìn chằm chằm vào hai mắt lạnh lẽo của Mạc Tinh: “Vài ngày không giáo huấn nàng mà cánh vẫn muốn vươn ra sao.” Dứt lời liền vác Mặc Tinh lên vai, quay người đi về phòng ngủ của hắn.
Không khí chậm rãi phiêu tán.
Trên Cung Hải đảo, người bốn phương tụ tập ngày càng nhiều, mùng ba tháng tư đảo mắt đã tới.
Quần hùng trên biển dường như muốn cùng tề tựu trên khu vực này.
Vì không có chuẩn bị gì nên trên đảo vẫn chưa bày biện gì, đợi mọi người đến, Minh Dạ mới sai người bày soạn lên.
Nhất thời, Đông hải có được tài phú rộng lớn, đất bằng lên nhà, vội vàng mấy ngày, vô số phòng ốc lớn nhỏ bằng gỗ liền sừng sững đứng tại Cung Hải đảo, kiến tạo nên một hòn đảo từ đơn sơ thành phồn vinh, hết thảy tài vật, sức người đều có đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận