Phượng Nghịch Cửu Thiên


Hai chân vẫn còn khẽ run nhưng ánh mắt kiên định kia nói cho hắn biết, nàng muốn đi. Cho tới bây giờ, Mạc Tinh vẫn không có một chút hứng thú nào đối với chuyện của hắn, hôm nay nàng lại đi cùng hắn, Minh Dạ nhướng mày, trong mắt là ánh sáng u ám, đã hiểu rõ được một chút.
Còn chưa từ bỏ ý định.
“Thay quần áo.” Tốt, nàng chưa từ bỏ ý định hắn sẽ để cho nàng đi, mèo sẽ chẳng bao giờ thu móng lại, thu lại thì đã chẳng phải là mèo, hắn sẽ cho nàng cơ hội được dạy dỗ, hơn nữa chuyện tượng Hải thần nàng đã sớm biết.
Nghe Minh Dạ nói như thế, Mạc Tinh không nói hai lời liền thay một bộ quần áo, đeo mặt nạ Hồ Điệp lên, sau đó theo Minh Dạ đi về nơi quần hùng tề tụ.
Nàng có ý nghĩ của nàng.
Biển cát sinh sóng, quần hùng tề tụ.
Ban đầu Mạc Tinh vẫn không chú ý cái gì mà Hải Thần đại hội, chỗ ở của Minh Dạ thanh tĩnh, ngày đó nàng săn bắn trong sảnh người nên cũng không chú ý chỗ này lớn hay nhỏ, lúc này đi tới cùng Minh Dạ, xem ra trận thế của hắn không phải hạng xoàng mới có thể mời được nhiều người đến tề tụ thế này.
Trông về phía xa xa bên bờ biển, thuyền lớn thuyền nhỏ rậm rạp chằng chịt đỗ ở đấy, dường như vây quanh diện tích hơn mười dặm cung hải đảo chật như nêm cối, mặc dù như thế nhưng vẫn còn có rất nhiều đội thuyền vẫn không đỗ được, chỉ có thể ở nơi khác.
Mắt thấy chỗ thủy bộ giao nhau nhìn không thấy nước bao la bát ngát, chỉ thấy vô số cờ bay múa trên không, thuyền lớn che kín hết mặt biển.
Ven đường, vô số người mặc quần áo và trang sức khác nhau, ngọc bội đeo trên người cũng không giống đám hải tặc đang đi tới phía trung tâm hòn đảo.
Tại trung tâm hòn đảo, một tòa kiến trúc hình tròn đứng sững, chiếm diện tích còn hơn cả cung điện Hàn Chiêu, lúc này bên ngoài đặc biệt bị thế lực hải tặc chiếm giữ gần hết, chỉ thấy toàn đầu người, chỉ sợ cũng phải mấy vạn người.
Theo đuôi Minh Dạ tiến vào hội trường, Mạc Tinh nhìn lướt qua chung quanh.
Cầu thang hình xoắn, trên chỗ ngồi đã đầy người, liếc nhìn lại dường như có hơn ngàn người, mà những người này chỉ là đầu lĩnh của hải tặc, tùy thân nô lệ không được phép vào.
Hơn một ngàn người, đây đại diện cho hơn một ngàn thế lực.
Lúc này, hơn một ngàn người ngồi ở hội trường, một mảnh tĩnh lặng im ắng, một đám hải tặc cương quyết bướng bỉnh thu liễm sự ngang ngược càn rỡ ngày xưa, ánh mắt tất cả mọi người đều bình tĩnh nhìn chằm chằm về đoàn người Minh Dạ đang đi đến, trên mặt lo lắng nhưng lại cố giả bộ trấn định, mặc dù tất cả mọi người đều cố ý che dấu nhưng không ai hoàn toàn che dấu được.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Minh Dạ dường như muốn nuốt Minh Dạ vào, đám hải tặc ở trên đảo kiềm chế lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã tới hôm nay, mùng ba tháng tư.
Minh Dạ thì ngược lại, vẻ mặt lười biếng vui vẻ, chậm rãi đi qua trước mặt tất cả mọi người, nghênh ngang đi tới vị trí cao nhất trong hội trường, coi như không thấy những ánh mắt bốc lửa chung quanh, cực kỳ tự nhiên.
Chậm rãi ngồi xuống, Minh Dạ nhìn lướt qua chỗ ngồi của tam đại hải vương Tây Nam Bắc trước mắt không có người ngồi, chân mày hơi nhíu lại, khóe miệng nở nụ cười bí hiểm: “Ừ, xem ra tam vương Tây Nam Bắc không có hứng thú với Tượng hải thần.”
Vừa nói xong, một nam tử ngồi ở cạnh ghế Nam hải vương đứng lên khỏi ghế, thi lễ với Minh Dạ một cái rồi mỉm cười nói: “Lúc Vương ta nhận được tin tức thì đang tuần tra ở biên giới Nam hải, thời gian cấp bách không thể đến được, bởi vậy đặc biệt phân phó bổn tướng thay Vương ta đến đây, tại đây, bổn tướng thay Vương ta tạ ơn Ám Hoàng đã mời.
Về phần Tượng hải thần, Vương ta phân phó, của mình tự nhiên sẽ là của mình, không cưỡng cầu được, hết thảy đều thuận theo ý kiến của Ám Hoàng.”
Cuộc nói chuyện mơ hồ, nhìn như khiêm tốn nhưng kì thực dấu diếm thực lực, không nói mặt khác, mấy câu nói kia đã cao hơn một đầu lĩnh hải tặc rất nhiều.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp, lúc Vương ta nhận được thiếp mời thì đang ở đại lục Hắc Lịch…”
“Cũng thật ngẫu nhiên, Vương ta đang vào lúc luyện công quan trọng, không thể phân tâm, đặc biệt dặn dò bổn tướng tới trước, Vương ta sau đó sẽ…”
Từng người đứng dậy giải thích lí do.
“Không sao, chuyện xảy ra đường đột, tam đại hải vương không kịp chuẩn bị là chuyện bình thường.” Minh Dạ lắng nghe ba người giải thích, nụ cười trên môi càng thêm thâm thúy, hắn vốn cũng không nghĩ ba người này sẽ đến, nhiều thế lực như vậy đã đủ rồi.
Mạc Tinh đứng ở sau lưng Minh Dạ nghe nói như vậy, khóe mắt bỗng nhiên nhúc nhích, tam đại hải vương quả nhiên là tam đại hải vương, thật là những nhân vật lợi hại, biết rõ lần này hung hiểm, xem ra đã âm thầm bàn tính không ít, hẳn đều là những nhân vật hung ác.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Minh Dạ thu nụ cười trên mặt lại, ánh mắt chậm rãi đảo qua tất cả mọi người trong sân rồi đứng lên.
Trường bào đỏ thẫm ánh vàng bao lấy thân hình thon dài của Minh Dạ, tóc màu bạc nhẹ nhàng chuyển động trong gió như một yêu tiên.
Tất cả hải tặc vừa thấy Minh Dạ đứng dậy, ánh mắt lập tức càng thêm cực nóng, chăm chú nhìn chằm chằm Minh Dạ.
Hắn vung tay lên, hội trường ngàn người lặng ngắt như tờ.
Tóc bạc xinh đẹp, quân lâm một phương.
“Hôm nay Minh Dạ ta mời mọi người đến đây, mục đích là gì, ta tin mọi người đều đã biết.
Tượng hải thần trăm năm không xuất hiện, hôm nay Đông Hải ta ngẫu nhiên có được thì chính là may mắn, cũng là may mắn của tứ hải, Tượng hải thần xuất hiện, Hải Thần điện mở ra, tài phú và lực lượng đang chờ huynh đệ tứ hải chúng ta đi chinh phục, lấy về dùng.”
Nói một hơi đến đó, Minh Dạ không cho bất luận kẻ nào ngắt lời, nói tiếp: “Tài phú ở Hải Thần điện là của huynh đệ tứ hải, Đông Hải ta sẽ không chiếm lấy, hôm nay mời thế lực ở tứ hải thế lực, có câu người có đức ắt sẽ được trời phù hộ, ai có thể làm cho người khác tâm phục khẩu phục, Tượng hải thần này sẽ thuộc về người đó.”
Nói xong Minh Dạ nhẹ nhàng phủi tay.
Chỉ thấy ở chỗ trống trung tâm hội trường trên lôi đài, bệ đá chậm rãi vỡ ra, một đài bạch ngọc được đưa lên, bên trên phủ một tấm gấm bố đỏ, một thẻ gỗ màu đen hiện ra ở trước mắt tất cả mọi người.
Toàn thân đen kịt, khi mặt trời chiếu rọi xuống loáng thoáng hiện ra ánh sáng màu đỏ, thẻ gỗ to cỡ bàn tay trẻ mới sinh, điêu khắc hai Cự Long bay ngược nhau cực kỳ chân thật, chính giữa thẻ gỗ khắc dấu ba chữ thuộc về ngàn năm trước, tản ra phong cách cổ xưa.
Nếu chỉ xem vẻ bề ngoài thì đây quả là một thứ đồ cổ đáng giá.
Đông hải tặc như vậy những cũng không ai ngờ Minh Dạ sẽ đưa tượng hải thần ra ngay từ đầu, lúc tượng bắt đầu hiện ra, những đôi mắt dần đỏ lên, vô cùng hưng phấn kích động, khẩn trương khóa mắt lên tượng hải thần, những hải tặc ngồi ở xa thậm chí còn đứng dậy xem tượng.
Mạc Tinh đứng sau lưng Minh Dạ, nhìn thần sắc mọi người trước mắt lộ ra, trong mắt chỉ có hai chữ tham lam.
Ánh mắt trở nên lạnh lùng, kết cục của những kẻ tham lam chưa từng tốt đẹp, Minh Dạ sao có thể là người dâng mỡ miệng mèo dễ dàng thế được, ngu ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui