Phượng Nghịch Cửu Thiên


Chỉ thấy hai hàng phòng giam, mỗi một gian đều có bốn năm gã đàn ông, mà trong đám đàn ông này lại có một cô gái. Một cô gái trong một đám đàn ông, không cần nói cũng biết là đang làm gì.
Lúc này mỗi gian phòng giam đều là tiếng vang phóng đãng thay nhau nổi lên, hết sức dâm loạn, những cô gái bất lực kêu lên thê thảm, càng lớn càng làm cho gã đàn ông trên người các nàng hứng trí bừng bừng.
Vốn ánh mắt đám đàn ông còn lại đang tập trung trên người cô gái trong phòng giam, lúc này thấy có người mới đến thì không khỏi hưng phấn đứng lên tụ tập trước song sắt, ánh mắt tham lam tà ác nhìn mấy người Mạc Tinh, không có ý tốt thét chói tai, cố ý liên tục phát ra âm thanh rên rỉ. Ánh mắt hạ lưu không kiêng kị đánh giá đám người. Ngay cả một vài cô gái bị áp dưới người những gã kia cũng nghiêng nhìn qua bọn họ, trong mắt là ý cười nhạo báng. Một vài nữ tù nhân trong đám người Mạc Tinh thấy cảnh này thì bị dọa lạnh run, trên mặt tái nhợt, dường như muốn khóc lên. Những tù nhân kia thấy như vậy không nhịn được càng hưng phấn phát ra tiếng cười tục tĩu.
Mạc Tinh thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nàng nhíu chặt mày, khắc nghiệt trong nháy mắt nhanh chóng biến mất, mặt không đổi sắc đi về phía trước.
Minh Dạ phía sau thấy vậy không khỏi mỉm cười, hoàn toàn không nhìn xung quanh mà thoải mái nhàn nhã đi theo Mạc Tinh. Hai người ở dưới biển bảy tám ngày, lúc này đầu bù tóc rối, quần áo đầy nếp nhăn, thoạt nhìn còn chẳng bằng đám tù nhân nơi đây, bởi vậy cũng không gây chú ý gì.
“Đi nhanh lên.” Một roi vung xuống, binh sĩ áo đen mặt không biểu tình quát lên.
Đám người lảo đảo càng khiến cho tù nhân xung quanh hung tợn càn quấy cười dâm đãng, binh sĩ áo đen một thân vũ khí cũng không để ý đến, chỉ lo áp chế đám tù nhân mới đi lên đài cao. Một số tiếng cười xấu xa thét lên bên trong, đám người Mạc Tinh đi qua đài cao, chỉ thấy sau đài cao phân ra hai đường, tình cảnh như chỗ bọn họ vừa đi qua, từng dãy lồng giam hắt ra ánh sáng lạnh, vô số tù nhân tùy ý bộc phát thú tính.
Vốn tưởng sau đài cao không có đường, không ngờ chính là một cửa sắt cao lớn, Mạc Tinh nhìn lướt qua, cửa cung cao lớn như vậy, gần như cao bằng cung điện của Hàn Chiêu quốc. Cửa sắt mở ra, tù nhân mới bị dọa cho phát run, bên trong vô số bó đuốc như uốn lượn chiếu rõ ràng rành mạch sơn động.
Ngay cửa sắt, một đội binh sĩ áo đen vừa gỡ xiềng xích trong tay mấy người Mạc Tinh, lại vừa đổi thứ khác. Mạc Tinh nhìn thấy thay thế xiềng xích là vòng sắt siết chặt cổ tay, kiểu dáng vòng tay này đơn giản, phía trên có khắc một thanh trường kiếm, thân kiếm vạch lên ánh sáng. Mắt đen của nàng nhìn chằm chằm vào vòng tay nửa ngày, lại tự giác cười bất đắc dĩ, đây chính là vòng tay phạm nhân do Băng gia chế tạo cho Hàn Chiêu vương. Vòng tay sắt này lớn nhỏ khác nhau, khóa lên cổ tay, kề sát gân cốt, nếu không có chìa khóa thì mang cả đời cũng không tháo ra được, bởi vậy vô cùng dễ dàng phân biệt tội phạm và người bình thường.
Nàng lắc cổ tay, tự bản thân nàng đốc thúc người chế tạo, vậy mà hôm nay lại đeo lên tay nàng, đúng là không nói nên lời mà.
Minh Dạ theo sau lưng Mạc Tinh, không bỏ qua động tác nhỏ của nàng, thấy nàng nhìn hai cái vòng có khắc thanh kiếm trên cổ tay, dung nhan yêu mị như cười như không, thân phận Mạc Tinh là gì, hắn đã có thể đoán được vài phần.
Đổi vòng sắt đơn giản, Mạc Tinh tiếp tục bị áp giải vào sơn động. Ven đường, hai bên trái phải đều là từng dãy nhà giam song sắt như trước, bên trong này hầu như tất cả đều là đám đàn ông bưu hãn, chỉ có một hai người phụ nữ, mà những người phụ nữ này cũng không bước ra bên ngoài như đám phụ nữ ngoài kia mà chỉ ngồi hoặc nằm lạnh lùng nhìn bọn họ.
Lạnh như băng và yên lặng, ven đường như thông đạo không có giới hạn, vô số tù nhân lạnh lùng nhìn bọn họ, không có hứng thú, không cười dâm đãng, cũng không có cử chỉ hạ lưu, chỉ có ánh mắt lạnh như rắn chăm chú theo sát họ, còn khiến người ta khó thở hơn cả đám người hung tợn bên ngoài. Có cơn gió không biết thổi tới từ đâu làm mấy ngọn đuốc hơi run rẩy, chiếu vào song sắt băng có vẻ càng thêm âm trầm.
Mạc Tinh cúi thấp đầu, thực ra hai mắt đã nhanh chóng quét qua hoàn cảnh bốn phía, nàng chỉ cần điều tiết nửa ngày là đã có thể khôi phục hoàn toàn, muốn có đường lui cũng không khó.
Đi qua một góc, Mạc Tinh nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt vô ý đảo qua góc lồng giam lạnh băng thì đột nhiên sững người, dường như thấy cái gì đó không dám tin, ánh mắt nhanh chóng bình tĩnh nhìn lại góc lồng giam kia. Trong lồng giam, ba người đàn ông nằm trên đất, một người cong gối ngồi, không nhìn tù nhân mới, như cảm nhận được có ánh mắt dò xét mình, người nọ thoáng ngẩn đầu lên chống lại ánh mắt Mạc Tinh. Hai người đồng thời sững sờ, trên mặt người đàn ông tóc đen kia hiện lên vẻ khó thể tin, cả người dường như run lên, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ hờ hững, y dời ánh mắt, mặt không biểu tình dựa vào vách tường sau lưng. Cùng lúc đó, Mạc Tinh cũng đã dời mắt, nhìn về lồng giam phía trước, không có bất kì cảm xúc khác thường nào nữa, chỉ như vừa rồi không có chuyện gì cả mà tiếp tục đi tới.
Không ai phát hiện điều gì khác thường, nhưng “không ai” này cũng không bao gồm kể cả Minh Dạ, hắn quét mắt nhìn Mạc Tinh bên người đang nắm chặt nắm tay, các đốt ngón tay trở nên trắng bệt, đủ thấy được Mạc Tinh đã dùng bao nhiêu lực. Minh Dạ thấy vậy thì hơi nhướng mày, quay đầu không chút để ý nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng kia, mắt đen hơi nhíu lại.
Tiếp tục đi hai bước, một tên binh sĩ áo đen mặt mày lạnh lẽo vẫn luôn đi tuốt đằng trước chợt dừng lại giữa thông đạo, lạnh lùng xoay đầu lại nhìn đám người Mạc Tinh, khuôn mặt hắn chẳng có biểu lộ gì, chỉ có vẻ lạnh như băng mà thôi.
“Các người nghe cho kỹ cho bản ngục trưởng, đến nơi này rồi, các người chỉ cần nhớ kỹ hai chữ phục tùng, nếu không nhớ được thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các người.” Dứt lời thì lạnh lùng lướt qua tất cả tù nhân mới, không biểu bộ bất cứ cái gì khiến cho đáy lòng người ta phát lạnh.
“Số vòng trên cổ tay là số lẻ thì đứng sang trái, số chẵn thì đứng sang phải.” Sau một lúc im lặng, ngục trưởng kia quát lớn.
Mạc Tinh không nhìn vòng sắt trên tay mà bước thẳng sang bên trái, Minh Dạ thấy vậy thì chậm rãi bước một bước về bên phải, mắt như cười nhạo liếc nhìn vẻ mặt không biểu tình của Mạc Tinh.
“Hai hàng mỗi hàng vào một gian.” Gã vung tay lên, binh sĩ áo đen đã sớm đứng đó nhanh chóng mở cửa phòng giam, đẩy đám tù nhân đang nơm nớp lo sợ vào.
Mạc Tinh cũng không giãy giụa, cứ tự nhiên bước vào một gian nhà lao, cửa sắt sau lưng đóng phịch một tiếng lại, bắt đầu khóa.
Mở khóa, nhét người, khóa lại, bỏ đi gọn gàng, không đến một phút đồng hồ, binh sĩ áo đen đã bước ổn định, chỉnh tề bỏ đi, phía sau như chết lặng.
Đứng trước cửa sắt, Mạc Tinh nhìn bên trong gian phòng này, có bốn gã đàn ông chậm rãi chống người ngẩng đầu lên. Ánh mắt lạnh băng xen lẫn vẻ khát máu, một tên cơ bắp mù một mắt, khóe miệng chậm rãi cong thành một đường hưng phấn đẫm máu, khẽ đập tay lên mặt đất rồi mượn lực nhảy dậy, bàn tay nhanh như chớp chụp lấy nàng, cười đến là dị hợm: “May mà con đàn bà này cũng không tệ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui