Lời nói khẩn trương nghiêm túc khiến Mạc Tinh nhíu chặt mày. Ý gì thế? Muốn đi đâu?
Tù áo xám và tù áo lam đều có vị trí nhất định, đám người nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, Mạc Tinh là tù nhân mới, vốn không có chỗ, đúng lúc này đám tù áo xám nhao nhao túm bọn họ tới, xô lên phía trước, Mạc Tinh và Minh Dạ bị xô đẩy cũng không nhúc nhích, bọn họ vẫn mặc kệ đứng nguyên cuối đội. Mạc Tinh đứng im không nhúc nhích nhìn lướt qua người đàn ông nọ, y đứng trước đám tù áo lam, mày cau chặt lại.
“Lần này chết hơn bảy mươi người, aizzz…”
“Thế này là đã tốt hơn lần trước rồi, lần trước chết hơn trăm người…”
“Cứ thế này thì chỉ sợ trong một tháng, chúng ta cũng không phải chỉ luiân hồi một lần thôi đâu…”
Tiếng nói chuyện trầm thấp truyền đến từ miệng đám tù chật vật, giọng nói thấp đến mức nếu không phải nội lực của Mạc Tinh và Minh Dạ thâm hậu thì vốn không thể nghe được. Mạc Tinh nhíu mày, còn lông mày Minh Dạ cũng nhướng cao, cả hai đều đứng yên bất động.
“Lần bộc phát nửa năm một lần này, công lực cao nhất theo ta đi vào.” Tiếng nói lạnh lùng truyền đến, Lam Lăng trên đài cao nhìn bao quát đám áo tù áo lam phía dưới, không phải hỏi mà đang ra lệnh.
Ngay lúc đó, Mạc Tinh có thể nghe thấy rõ đám tù áo lam xếp phía sau thở dài một hơi.
Chân mày nàng khẽ nhúc nhích, xem ra nơi này không đơn giản là nhốt tù nhân, đây là chốn cực kì nguy hiểm. Trong lòng vừa xuất hiện ý nghĩ này, Mạc Tinh nhanh chóng gạt đám tù áo lam phía trước, động vào người đàn ông lạnh nhạt kia môt cái. Y thấy Mạc Tinh tới gần mình thì liền chau mày, trừng mắt nhìn Mạc Tinh, ánh mắt kia rõ ràng mang vẻ trách móc nặng nề, môi vô thanh vô thức khẽ mấp máy ném cho Mạc Tinh ba chữ “Điên rồi sao?” Mạc Tinh không để ý y, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn Lam Lăng trên đài cao, bỏ qua người đang đang phẫn nộ.
“Vì người đàn ông khác mà dốc sức liều mạng, nàng thật đúng là không coi ta ra gì.” Tiếng nói quanh quẩn bên tai, Minh Dạ cười như có như không truyền âm mật cho nàng.
“Cút.” Bờ môi hé hé, Mạc Tinh nén giận quét mắt phượng qua Minh Dạ, nếu bây giờ không có chuyện quan trọng trước mắt thì nàng đã sớm băm thây vạn đoạn hắn ra rồi. Như thể biết rõ Mạc Tinh sẽ như vậy, Minh Dạ cũng không tức giận, lãnh đạm cười lướt qua, hai tay thả lỏng sau lưng đứng bên người Mạc Tinh.
“Hai trăm tên, đi theo ta.”
Lam Lăng trên đài cao vung lên áo bào xoay người đi xuống, không cần nhiều lời, một lời thừa thãi cũng không có. Đám tù áo lam lập tức đuổi theo kịp.
Bên kia tên mặt sẹo cũng bố trí thỏa đáng, đảo mắt qua hung tợn trợn mắt nhìn Mạc Tinh đi theo Lam Lăng, trong mắt chợt lóe lên tia âm hiểm, đột nhiên gã lạnh lùng cười cuời, vung tay lên, cũng đi theo hướng Lam Lăng.
Không có bất kì ai nói chuyện, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có duy nhất tiếng bước chân càng khiến tản ra một bầu không khí âm trầm không nói nên lời.
Đi về phía trước thông đạo, vượt qua hai tòa núi cao, tiến vào nơi thoạt nhìn không hề giống lòng núi cao, ven đường có vô số bó đuốc.
Tiến sâu vào lòng núi, binh sĩ áo đen sớm đứng chờ, phát cho mỗi người một hũ nước trong lớn, một túi lương khô, một cái xẻng ngắn, dài cỡ cánh tay và một dây xích sắt. Mạc Tinh nhìn đồ trong tay cũng đoán cái này không phải dùng trong một ngày.
“Đây là đồ ăn và nước uống trong bảy ngày, lần này đi vào trong núi bảy ngày.” Một tên mặt mọc đầy râu không thấy rõ mặt bên cạnh trầm giọng nói.
Mạc Tinh nghe nói thì hơi giật một chút, nàng lễ phép gật đầu với hắn, không ngờ hắn căn bản không nhìn tới mà đi thẳng về phía trước. Quá lạnh lùng, đi theo Lam Lăng là đúng chứ tính cách đều lạnh như băng như nhau.
Tất cả vào rồi, cửa sắt cũng chậm rãi đóng lại, khóa bên ngoài. Tên mặt sẹo thấy vậy hừ một tiếng, quét mắt nhìn Mạc Tinh lần nữa rồi quay người mang theo đám tù áo xám rẽ hướng khác đi. Hai phe tách ra làm việc. Một đường bước đi này, không ai nói gì, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe mỗi tiếng tim đập. Càng đi xuống dưới càng dốc, Mạc Tinh cảm thấy đường đi xuống quanh co trong sơn động, cứ như vậy chắc sẽ đi xuống trung tâm lòng đất mất.
Bó đuốc cháy ảm đạm rồi yếu dần…càng đi xuống, ánh lửa càng yếu, cũng tức là không có không khí lưu thông nên chúng không thể cháy tiếp được.
Cảnh vật ảm đạm, bóng người lập lòe trong sơn động như vô số quái vật khổng lồ, không khí càng ngày càng nghiêm túc quanh quẩn bốn phía.
“Dập đi.” Tiếng Lam Lăng lạnh băng từ phía trước truyền tới, không ai có ý kiến, tất cả tù áo lam lập tức dập tắt bó đuốc trong tay. Càng đi xuống lòng đất không khí càng mỏng manh, nếu cứ đốt đuốc thì bọn họ cũng hít thở không thông mất.
Thay thế đuốc là ánh sáng yếu ớt, xanh âm u vô cùng quạnh quẽ. Mạc Tinh nhìn thấy cứ cách ba tới năm người áo lam lấy ra một vật chiếu sáng là dạ minh châu to cỡ nắm tay. Băng phủ của nàng cũng không có nhiều thứ này, vậy mà trong tay tên tù nhân này lại có vật trân quý như vậy, nơi này…
Trong lòng biết chuyện này quái dị, lúc này Mạc Tinh cũng không tập trung tinh thần tiến về phía trước. Thấy ánh sáng xung quanh ảm đạm không thấy rõ bóng người, đôi mắt đen của nàng khẽ lóe lên, Mạc Tinh trở tay bắt được người đàn ông lạnh nhạt kia rồi kéo về phía sau dán lên vách sơn động, tránh tất cả mọi người.
Suốt đoạn đường này, mặc dù không nói chuyện nhưng chuyện muốn nói không chỉ nói một lần là xong, y cũng không thèm nhìn nàng, ở nơi xa lạ như vậy, thân phận của y có thể bại lộ còn liên lụy đến thân phận nàng cũng bại lộ theo, vậy nên chỉ có cách lẩn tránh, vừa hay lúc này ánh sáng yếu ớt.
Nàng bắt được tay người nọ, chưa kịp hành động thì người nọ đã túm ngược lại tay nàng rồi viết hai chữ vào lòng bàn tay nàng.
“Đừng dừng.” Viết nhanh xong hai chữ, y liền cầm chặt tay Mạc Tinh, dưới chân không ngừng bước về phía trước.
Mạc Tinh thấy vậy cũng biết là nàng không tính chu toàn, lập tức cũng không dừng lại mà bước về phía trước. Vừa đi vừa quét mắt từ trái qua phải. Không có gì bất thường, chỉ có duy nhất không thấy Minh Dạ đâu, Mạc Tinh nhíu mày, nàng rõ ràng không phát hiện ra không thấy Minh Dạ từ lúc nào, có điều Minh Dạ không trong phạm vi nàng quan tâm nên nàng cũng lập tức không để ý tới, đầu ngón tay lặng yên lướt qua lòng bàn tay người đàn ông kia. “Sao lại ở chỗ này? Đã xãy ra chuyện gì?” Cảm xúc chữ viết trong lòng bàn tay xẹt qua, thân thể người đàn ông lãnh đạm khẽ run lên, năm ngón tay bắt chặt lấy tay Mạc Tinh. Không thể nào nói rõ cảm giác hắn lúc này, phẫn nộ và bi thương theo nắm tay truyền ra. Tim Mạc Tinh thoáng động, y chưa bao giờ tức giận và bi thương như thế, chẳng lẽ…
“Đến rồi.” Lúc đó, Lam Lăng phía trước bỗng dừng bước lại, lạnh lùng nói.