Phượng Nghịch Cửu Thiên


Mạc Tinh lập tức nhìn về phía trước, chỉ thấy loáng thoáng vô số ngã rẽ uốn lượn, tối đen không nhìn thấy gì cả. Mà sâu trong động tối đen lại có tiếng giọt nước loáng thoáng rơi xuống.
“Quy tắc cũ, một người mười cây, bốn ngày sau tập hợp lại, không làm đủ tự mình chịu phạt.” Lam Lăng lạnh lùng phân công công việc, đám tù áo lam bắt đầu tốp năm tốp ba tiến vào ngã rẽ.
Đến phiên Mạc Tinh, nàng không cùng đi với người đàn ông kia, y với hai người khác đi vào ngã rẽ thứ hai mươi bên trái, mà nàng thì đi vào ngã thứ hai mươi mốt.
Nàng đi từ từ, đợi Lam Lăng phân bố mọi người, từng người từng người đi vào thông đạo rồi, thân hình Mạc Tinh mới chợt lóe đi về hướng thông đạo thứ hai mươi. Chung quanh tối đen không một chút ánh sáng, nếu không phải nàng có nội lực thâm hậu nhìn được trong bóng tối thì chắc nửa bước cũng khó mà đi. Thông đạo tối đen, không khí ẩm ướt đập vào mặt, dưới chân thì trơn trượt, hiển nhiên có nước đọng. Không chú ý đến những việc này, thân hình Mạc Tinh chớp động nhanh chóng tăng tốc đuổi theo.
Ở giữa sơn động tối đen có mấy cái ngã rẽ ngang dọc, trong lòng đất này lại y như mạng nhện. Mạc Tinh cau chặt lông mày, ngồi xổm xuống thăm dò mặt đất, sau đó lập tức đi vào ngã rẽ bên trái không chút chần chờ.
Bước chân nàng thoăn thoắt, đột nhiên lúc rẽ qua một ngã rẽ, chóp mũi nàng hơi động, chân vừa bước thoáng một cái đã liền rụt về. Nàng khẽ ngửi, trong không khí loáng thoáng có mùi thối rất nhạt, nếu không phải nàng tương đối quen thuộc với mùi này thì chắc chắn không thể phát hiện ra được. Trong lòng nàng khẽ động, Mạc Tinh đi tới chỗ mùi quái dị kia tỏa ra, xẻng và xích sắt va chạm tạo ra tia lửa chiếu sáng không gian trước mắt. Góc trên trần sơn động chỗ ngã rẽ có một đám cỏ xỉ, rêu màu xanh lớn hơn mức bình thường đang sinh trưởng trên đó, lớn nhỏ cỡ móng tay cái. Mạc Tinh liếc qua lập tức rùng mình, sắc mặt thoáng nghiêm trọng, nàng hơi lùi về sau điểm mũi chân nhảy lên, lúc rơi xuống đã nắm cỏ xỉ, rêu kia trong tay.
“U lam bích thảo.” Lấy xích sắt và xẻng ma sát tạo thành ánh lửa, Mạc Tinh thật sự thấy rõ vật trong tay, cho dù Mạc Tinh là người trầm ổn cũng phải kinh ngạc kêu thành tiếng. Nghe nói u lam bích thảo sinh trưởng ở hải ngoại trên núi Cửu Thiên huyền. Mười năm mới mọc, ngàn năm mới có thể lớn bằng móng tay lớn nhỏ, dùng luyện dược có thể cải tử hoàn sinh, da thịt mọc lại từ xương, dùng chế độc trong thiên hạ không ai có thể cứu, thứ này là thứ cực kì trân quý, không dễ mà có được. Năm đó nàng từng nhìn thấy một cây ở hoàng cung Hàn Chiêu, ngửi qua mùi của nó nên bây giờ mới có thể nhận biết được. Cẩn thận quan sát u lam bích thảo, thứ này làm sao có thể sinh trưởng ở đây? Kinh ngạc nhưng đồng thời sắc mặt nàng cũng trầm xuống. Theo nàng biết, trên đời này tổng cộng có ba mươi cây u lam bích thảo, Hắc Lịch vương triều có bảy cây, Hoa Phong vương triều có mười ba cây, Nam Hải và Bắc Hải, hai hải vương một có năm cây, một có ba cây, Hàn Chiêu vương triều của nàng chỉ có hai cây, mà bây giờ…
Nàng nhíu chặt mày, Hàn Chiêu vương thất rõ ràng cho rằng nàng không biết gì, dám giấu diếm như niêm cối, cứ như thể nàng là mối nguy hại… Trong lòng nàng lạnh run, Mạc Tinh không dám nghĩ tiếp.
Chính lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng xé gió cực kì lợi hại xông thẳng tới cổ Mạc Tinh, sau đó một bóng đen nhào tới đánh úp nàng. Cổ tay nàng khẽ đảo, Mạc Tinh cầm xẻng đỡ lấy, đồng thời nhét u lam bích thảo vào trong ngực.
“Ầm.” Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, mắt nàng lóe sáng nhìn cái xẻng trong tay còn chưa đụng tới người, không phải nàng ra tay, bên cạnh còn có một người nữa. Trong đầu vừa có suy nghĩ này, cái xẻng trong tay nàng ra tay tàn nhẫn nhanh như chớp. Trong một cái nháy mắt, chỉ nghe tiếng kêu đau đớn phía sau người ngã xuống. Không có aimở miệng nói chuyện, cũng không bất kì thỏa thuận nào, Mạc Tinh và người trong bóng tối quay người lui lại, cực kì ăn ý. Hai người bước nhanh tới chỗ góc khuất, lấy dạ minh châu chiếu sáng, trong bóng tối đúng là người kia. Ánh sáng xanh yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú của người nọ hiện vẻ đau òng, lo lắng, phẫn nộ,…rất nhiều cảm xúc.
“Tại sao huynh lại đây?” – “Muội chưa chết?” Đang trầm mặc thì cả hai đồng thời mở miệng.
Hai người nhìn nhau. Mạc Tinh chặn một tay y, trầm giọng nói: “Thất ca, trả lời muội trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thất ca nàng là cháu ruột con trai trưởng của thiên hạ đệ nhất thế gia – Băng gia – tại sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Tại sao có thể bị Hàn Chiêu vương thất giam? Chẳng lẽ đi bậy đi bạ tới đây giống nàng?
Mạc Tinh bình tĩnh nhìn chằm chằm Băng Kiếm Vũ, tay nàng không tự chủ được mà hơi run rẩy
Băng Kiếm Vũ nghe Mạc Tinh gọi Thất ca, còn hỏi như vậy thì trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ và đau đớn, y đột nhiên quỳ gối với Mạc Tinh, run rẩy nói: “Băng gia bị diệt rồi, Vũ Nguyệt, Băng gia bị diệt rồi.”
Ầm. Nghe xong bốn chữ này, Mạc Tinh lập tức cảm thấy như có một tia sấm sét nổ tung bên tai, tai nàng ong ong, da đầu run lên. Tay chân không kiềm chế được nắm lấy cổ áo Băng Kiếm Vũ, lạnh lùng nói: “Huynh nói cái gì, sao lại như thế được, huynh nói rõ ràng cho muội.”
Lực tay nàng mạnh mẽ nắm chặt cổ áo Băng Kiếm Vũ, hơi thở khắc nghiệt lập tức bao phủ bốn phía, sát khí sắc bén áp bách khiến Băng Kiếm Vũ hô hấp khó khăn.
“Vũ Nguyệt, khụ khụ… Thiếu đương gia…” Băng Kiếm Vũ không chịu nổi áp lực như thế, tiếng nói như rít từ kẽ răng.
Vừa nghe ba chữ Thiếu đương gia kia, trong lòng Mạc Tinh chấn động, đôi mắt nhìn chằm chằm Băng Kiếm Vũ đang bị áp chế đến gương mặt đỏ bừng. Đúng rồi, nàng là Thiếu đương gia của Băng gia, là người đứng đầu thiên hạ đệ nhất thế gia, nàng không thể mất kiểm soát như vậy được, không thể thiếu kiên nhẫn. Nàng từ từ thu lại khí tức chính mình rồi hít một hơi thật sâu, Mạc Tinh buông cổ áo Băng Kiếm Vũ ra, gằn từng chữ: “Nói toàn bộ cho muội nghe.”
“Được.” Thấy Mạc Tinh khôi phục vẻ trầm ổn như trước, Băng Kiếm Vũ lập tức lên tiếng.
Y hít thật sâu, cắn răng rung giọng nói: “Năm tháng trước, Thiếu đương gia mang theo tất cả tùy tùng trước ba tướng, sau ba tướng, mười lăm thuộc hạ, mười bảy huynh đệ phơi thây nơi hoang dã, tin tức Thiếu đương gia chết truyền ra khiến thiên hạ chấn động. Lão Thái gia nghe tin lập tức phái ra một ngàn lẻ tám kị binh Thiên Cương hộ tống Băng chủ và tùy tùng, lĩnh ba vạn binh mã toàn bộ bao vây lục soát ngày đêm ở ngoại thành Hàn Chiêu vương. Đồng thời điều tổ chức sát thủ Băng gia là hắc lịch Hoa Phong Tam phát ra lệnh truy sát khắp đại lục Hàn Chiêu, dùng trăm vạn lượng hoàng kim treo giải thưởng ám sát trên đầu người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui