Lê Xuyên đưa mắt nhìn, bước nhanh vào buồng nhỏ trên tàu, hiển nhiên không có ai đuổi tới, hắn chậm rãi nói.
Mạc Tinh không để ý đến lời mà Lê Xuyên nói, chỉ nhìn thật sâu vào đôi mắt bị mù của Mộc Phong, liếc mắt nhìn Minh Dạ bên cạnh.
“Ta sẽ hậu táng.” Minh Dạ nhẹ gật đầu với Mạc Tinh, Mộc Phong này bình tĩnh mà đến, hiển nhiên không phải bị ép buộc, như vậy tất nhiên là người nọ để lại chỗ tốt cho Mộc Phong rất hài lòng, cho nên mới như vừa rồi, cho dù như thế Mạc Tinh cũng đã nhận nhân tình của hắn, theo lý thường nên hậu táng.
Mạc Tinh ừ một tiếng rồi bước lên hai bước vươn tay ra với Minh Dạ nói: “Lấy ra.”
Minh Dạ rất tự nhiên cầm phương thuốc trong tay nhét vào trong ngực, hướng mặt không biểu tình của Mạc Tinh mỉm cười nói: “Ta sẽ chuẩn bị tốt cho nàng.”
Mạc Tinh nhíu mày lộ sắc mặt giận dữ, hung dữ trợn mắt liếc Minh Dạ, nhưng Minh Dạ lại trả cho Mạc Tinh một dáng vẻ tươi cười cực kỳ yêu mị, Mạc Tinh xoay người bỏ đi.
Thấy Mạc Tinh bỏ đi, Lê Xuyên nghiêm túc nhìn Minh Dạ nói: “Đại ca, huynh xem…”
Lời còn chưa nói hết Minh Dạ đã cắt nang: “Nhìn xem, là hồ ly hay sói thì sẽ luôn luôn lộ cái đuôi ra thôi.” Dứt lời, hắn liền tiêu sái quay đi để lại Lê Xuyên và Thường Bưu hai mặt nhìn nhau.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vàng kim nhấp nháy, đúng là ngày hè rực rỡ.
Mà xa xa kia, phía trước hoa tiêu quan thuyền Hàn Chiêu chẳng có chút khác thường nào, không biết là bọn họ vốn không thấy hay đã phái nhân thủ ra, dù sao hết thảy đều rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Thuyền đi rất nhanh, mấy ngày đã đến Phong Thành, thành này mùa thu lá phong đầy trời tạo thành một bức tranh phong cảnh rực rỡ, cho nên mới có tên gọi như vậy. Phong Thành chính là thành trì đại trấn phía đông Hàn Chiêu, nam lai bắc vãng, đặc biệt là mậu dịch trên biển, dường như toàn bộ đều tập trung ở đây, vì vậy hết sức phồn vinh. Mà quan trọng nhất là muốn đi đô thành Hàn Chiêu thì phải đi từ đất liền bên này, đi đường sông thì không đến được. Tinh quang sáng chói, bầu trời màu đen như băng gấm, những ngôi sao sáng lóe lên lóe lên che phủ toàn bộ bầu trời, lốm đa lốm đốm, sáng tỏ lập lòe giống như dãy băng gấm màu đen bên trên được khảm nạm lấy vô số châu báu, đẹp như mộng ảo.
Bên trong trạm dịch Phong Thành, Minh Dạ đang giằng co với Mạc Tinh.
“Đi ra ngoài.” Vẻ mặt Mạc Tinh chứa sát khí, mặt mũi tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn Minh Dạ.
Minh Dạ tươi cười mở hai tay ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Ta cũng ở gian phòng này mà, đi ra ngoài ta ngủ làm sao?”
Mạc Tinh nghe nói vậy thì tức giận đến nỗi sắp phun lửa, trạm dịch Phong Thành chết tiệt, nhỏ đến nỗi ngoại trừ Lê Xuyên một mình một căn phòng bên ngoài, hắn muốn người khác hai người một gian, nàng chưa bao giờ biết Phong Thành bần cùng đến nước này.
“Cút.” Nghiến chặt hàm răng, tay Mạc Tinh mò tới đặt trên thân kiếm, muốn cùng nàng ở một gian, Minh Dạ đúng là muốn chết.
“Đi ra ngoài, không cần kích động.” Minh Dạ cười tao nhã.
Kiếm quang chớp động, hàn long ra khỏi vỏ, Mạc Tinh lười nhiều lời với Minh Dạ.
Minh Dạ thấy vậy thì thân hình chớp động liên tục, không chống trả cũng không lùi về sau, ngay lúc kiếm quang Mạc Tinh tới, hắn khẽ cười nói: “Nàng sợ cái gì, cứ như vậy sợ ta sao?” Một lời còn chưa dứt kiếm quang Mạc Tinh đã vung đến chóp mũi hắn. Cười nhẹ nghiêng người tránh qua. Minh Dạ bắt lấy cánh tay Mạc Tinh: “Ta và nàng về sau đều cùng một chỗ, không thể thiếu thời điểm cùng ăn cùng ở, nàng có thể…”
“Người nào?” Lời còn chưa nói hết, xa xa đột nhiên có một tiếng rống to, đó là người phụ trách gác đêm.
Gian phòng lập tức an tĩnh lại, nộ khí kiếm quang nhanh chóng bị đè ép xuống, Mạc Tinh và Minh Dạ dừng tay ngay ngắn đứng nguyên tại chỗ.
Ngoài phòng yên tĩnh, không có lấy một ngọn đèn dầu, nhưng trong phòng hai người đều biết rõ nên đuổi theo thì đã có người đuổi theo.
“Đại ca, có người ném cái này tới đây.” Một lát sau, Lê Xuyên ăn mặc chỉnh tề đi đến gõ cửa, vừa hạ giọng nói vừa đưa ra một cái hộp vuông nhỏ, mà phía sau hắn là Thường Bưu và Băng Vũ Kiếm.
Hộp nhỏ thoạt nhìn rất bình thường, không có bất cứ chỗ khác lạ nào, Mạc Tinh và Minh Dạ vừa thấy vật này thì một người nhíu mày, một người nhướng mày, tất cả đều bất đồng.
“Lại là vật tốt gì?” Minh Dạ cũng không đợi Mạc Tinh lên tiếng đã trực tiếp tiếp nhận lấy hộp nhỏ trong tay Lê Xuyên rồi mở ra.
Trong hộp nhung đặt tơ vàng khổng tước, phía trên đoan đoan chánh chánh đặt một nhẫn bạch ngọc, kiểu dáng rất đơn giản, nhìn phía trên như một vòng tròn, nhưng lại trong suốt, dưới ngọn đèn dầu khẽ tản mát bạch quang, đủ để người liếc mắt liền biết vật phi phàm.
“Băng ngọc giới.” Băng Vũ Kiếm quét mắt, kinh ngạc khẽ kêu một tiếng, trên mặt ngập vẻ không dám tin, cùng lúc đó, trên mặt Mạc Tinh cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Minh Dạ không bỏ qua biểu tình của hai người, thấy vậy liền vuốt nhẫn bạch ngọc trong tay, nghiền ngẫm nhìn Mạc Tinh.
Mạc Tinh bình tĩnh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay Minh Dạ, lại không nói muốn lấy, cũng không nhúc nhích làm gì, chỉ có lông mày chau lại, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ khác thường.
Minh Dạ thấy vậy thì xoay mắt nhìn Băng Kiếm Vũ nói: “Thứ này để làm gì?”
Băng Vũ Kiếm nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn Mạc Tinh đang nhìn chiếc nhẫn không lên tiếng, trầm ngâm một chút rồi nói: “Băng ngọc giới, chính là nhuyễn ngọc cực phẩm chế tạo, gặp độc sẽ thay đổi màu sắc, là một vật phòng thân rất tốt.”
Dùng thử độc sao? Minh Dạ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên đầu ngón tay, khá lắm, trước là đưa thần y trị thương, bây giờ lại đưa vật phòng thân, không tệ, không tệ. Trong đôi mắt đen nhánh có ánh hào quang chớp động, đầu ngón tay chậm rãi ma sát bên trong băng ngọc giới.
“Nhưng vật này vốn là của Mạc Tinh.” Băng Vũ Kiếm thoáng dừng một chút rồi lại nói tiếp một câu.
Ba người Minh Dạ, Lê Xuyên, Thường Bưu đồng thời sững sờ, Minh Dạ quay đầu nhìn sang Mạc Tinh: “Của nàngsao?”
Mạc Tinh không nói gì, chỉ đứng đó nhìn băng ngọc giới, lông mày vẫn nhíu chặt.
Thứ này quả thật là của nàng, trước nàng bị đuổi giết còn mang trên tay, về sau không có nhìn thấy nữa, nhưng khi đó những thứ đáng giá trên người cũng không thấy rồi nên nàng cũng không thấy có gì bất thường, bây giờ lại có người đưa đồ của nàng đến.
Minh Dạ thấy vậy thì mặt hơi đổi sắc, đầu ngón tay vuốt bạch ngọc giới trong tay, mặt mày u ám.
Băng Vũ Kiếm đưa tay lấy bạch ngọc giới trong tay Minh Dạ, nhìn kỹ mấy lần rồi khẳng định nói: “Mặt trên khắc Phượng thân, quả thật là của Mạc Tinh.”
Phượng thân? Minh Dạ nhận lấy đưa tới ngọn đèn dầu nhìn, quả nhiên ở đằng sau màu trắng che giấu một đầu phượng hoàng điêu khắc trong đó.
“Băng ngọc giới này là một đôi, tay Mạc Tinh đeo là Phượng giới, người năm đó đưa Mạc Tinh đeo chiếc nhẫn Long giới…”
“Rắc.” Một tiếng thanh thúy cực kì nhẹ đột nhiên vang lên, Băng Vũ Kiếm nhìn sang Minh Dạ, chỉ thấy băng ngọc giới tinh xảo kia giữa ngón tay Minh Dạ đã vỡ vụn thành bột phấn, chậm rãi rơi xuống đất, một tuyệt thế trân bảo cứ như vậy bị hủy hoại trong chốc lát. Lê Xuyên và Thường Bưu không lên tiếng, chỉ liếc nhìn nhau, cả hai đều chau mày.
Minh Dạ giơ tay lên, chậm rãi nói: “Lực tay hơi bị lớn.” Dứt lời nèm quay đầu nhìn Mạc Tinh vẫn không nói gì, hắn cười nói: “Không phải là chiếc nhẫn tránh độc sao, không cần, trở lại Đông Hải ta đưa cho nàngthứ tốt.”
Mắt nhìn băng ngọc giới bị ngiền nát, mắt Mạc Tinh hiện lên vẻ thâm sắc, lạnh lùng nói: “Ta không cần.”
“Vậy sao được, một cái nhẫn nát cũng chẳng dùng được nữa.” Minh Dạ chưa dứt lời đã vung tay áo lên, một làn gió lớn thổi qua, đừng nói mấy mảnh vụn của băng ngọc giới mà bột phấn cũng đều bị thổi bay ra cửa phòng.
Không để ý đến động tác Minh Dạ, Mạc Tinh nghiêng đầu qua chỗ khác, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài, ta cần nghỉ ngơi.”
“Ta ngủ…” Vừa nói mấy chữ, Lê Xuyên đột nhiên bước lên hai bước lớn tóm lấy tay Minh Dạ kéo ra bên ngoài, vừa nói: “Đi, ta có lời nói với huynh.” Minh Dạ vội vàng còn không kịp chuẩn bị đã bị Lê Xuyên cứng rắn kéo đi ra ngoài.
Trong phòng, Băng Vũ Kiếm nhìn Mạc Tinh quay lưng lại, cắn răng chậm rãi lui ra ngoài, năm đó người đưa chiếc nhẫn kia…