Phượng Nghịch Cửu Thiên


Mặt biển gầm rú, màu vàng và bạc giao màu đỏ sậm, bốc lên từ dưới biển, xinh đẹp mà kinh thế tuyệt tục.
Nhất thời trong trời đất như không còn lại âm thanh, chỉ còn lại bóng dáng xinh đẹp kia.
“Cá mập, cá mập…”
“AAAA…”
Trong yên tĩnh, tiếng la hét sợ hãi đột nhiên phá tan bầu trời đêm tĩnh lặng, truyền ra trong tiếng song biển vỗ.
Vô số người đang vùng vẫy hoảng sợ trong nước biển, đó là những tên hải tặc nhảy vào trong biển.
Màu đỏ trong nháy mắt nổi lên từ trên mặt biển, kèm theo tiếng kêu sợ hãi từ trong nước biển truyền ra.
Sống lưng cao cao nhô lên trên mặt biển, bơi qua bơi lại, chính là cá mập, vây quanh toàn bộ tất cả đều là cá mập.
“Đầu hàng hay là chết.” Giọng nói miễn cưỡng truyền đến từ trên mặt biển, chính là Quỷ biển đang đưa lưng về phía Băng Vũ Nguyệt.
Chỉ thấy hắn một mình độc lập ở bên trong vòng chiến, khoanh tay sau lưng, dưới chân đạp trên lưng một con cá mập màu trắng bạc, gió biển thổi tóc dài của hắn tung bay, tóc bạc xinh đẹp cực kỳ, giống như Hải yêu xuất thế.
Đạp trên cá mập mà đến.
Trong mắt Băng Vũ Nguyệt chợt lóe sáng, đây chính là Đông Phương Ám Hoàng, Minh Dạ.
“Đầu hàng hay là chết.” Một tiếng gào thét, thủ hạ của Đông Phương Ám Hoàng cùng rống to, rung động chín tầng mây.
Trên thuyền, hải tặc từ đầu đến cuối nhìn một màn này đều bị dọa đến tè ra quần, vừa nghe tiếng rống lớn như thế, trong đó có vài người nhát gan, bịch một cái liền quỳ xuống, luôn miệng nói: “Hàng, hàng.”
Lần thứ hai nhìn Hải yêu tóc bạc kia, Băng Vũ Nguyệt rũ mắt, không cần phải nhìn nữa, hết thảy thắng bại đã định.
Ánh sao sáng lóng lánh, bầu trời đêm không còn yên tĩnh.
Ánh nắng ban mai chiếu xuống, con thuyền nhỏ của bọn hải tặc đã bị thế lực của Đông Phương Ám Hoàng chiếm đoạt, Băng Vũ Nguyệt từ trong tay của bọn hải tặc trên con thuyền này lưu lạc đến tay của bọn người Đông Phương Ám Hoàng.
Thân phận nô lệ —
Trời xanh mây trắng, bầu trời quang đãng.
Mặt biển mênh mông vô bờ, hàng trăm chiến thuyền chậm rãi nhắm hướng đông mà đi.
Đông Phương Ám Hoàng thật sự không thể so sánh với tiểu thế lực của bọn hải tặc kia, mỗi tiếng nói hành động, nhất cử nhất động đều có quy định rõ ràng, toàn bộ thuyền viên đều tự tuân thủ, một bước tiến lui đều được cân nhắc, thay đổi một bước sẽ làm liên lụy đến toàn bộ, Băng Vũ Nguyệt muốn động thủ cũng không có cơ hội, đành phải chờ lúc Đông Phương Ám Hoàng trở về chúc mừng, đi tới Đông Hải của Hải Vương Minh Dạ, đảo Huyết Sắc 72
Đảo Huyết Sắc 72 chính là trung tâm quyền lực của Đông Phương Ám Hoàng, nơi này phồn hoa hoàn toàn không thua gì đại lục Hàn Chiêu, tài phú có thể nhiều hơn nữa.
Cây xanh lay động chung quanh.
Đại thụ cao tới năm sáu trượng an phận ở một góc, vô số loại động thực vật cổ quái hiếm lạ, hoàn toàn không giống với đại lục hiện ra phong tình nồng đậm ở Hải vực.
Xách lên một thùng nước còn to hơn eo nàng, Băng Vũ Nguyệt cố hết sức mang nước ngọt về đảo.
Không biết là vận khí của nàng tốt hay là không tốt, sau khi báo cáo số nô lệ bắt được, nàng bị phân làm nô lệ sai khiến cho Hải Tương phủ của Đông Phương Ám Hoàng.
Bôi đen hai má, cũng không lên tiếng nói chuyện, từ ngày ở trên hòn đảo này cho đến hôm nay nàng cũng chỉ gánh nước chẻ củi, làm những công việc nặng nhọc ở trong phủ mà sống, dường như không ai để ý tới nàng là một nữ nhân, mỗi ngày tiếp xúc cũng chỉ là những nô lệ cấp bậc ngang nhau, ngay cả nô lệ đẳng cấp cao cũng không thể gặp, lại càng không nói đến đại nhân vật gì, ở đây là thôn trang vùng ngoại ô, cũng rất ít người ở, không có chủ nhân ở đây.
Trên chân buộc xiềng xích, mặt trên đóng dấu hiệu của Hải Tương phủ, được chế tạo từ Tinh Cương, bằng công lực của nàng bây giờ, thoát không được chém cũng không gãy, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Nhưng điều này khiến cho Băng Vũ Nguyệt, không, bây giờ nàng gọi là Mạc Tinh, lúc thu nạp danh sách nô lệ, phụ nhân kia thấy nàng không nói lời nào, nghĩ nàng là người câm, nhìn mặt nàng đen như bầu trời ban đêm liền trực tiếp lấy tên này cho nàng, nhưng Mạc Tinh cũng thấy rất tốt, làm việc mệt cũng không thể chết người, dường như cũng không thấy người khác, chờ nàng dưỡng thương tốt rồi nói sau, toàn bộ người phản bội nàng, nàng nhất định phải tra ra manh mối.
Ngày qua ngày làm việc mệt mỏi, hai tay mềm mại sinh ra vết chai, thương thế trên ngực đã có chuyển biến tốt.
Bề ngoài vảy đã bóc ra, chỉ là nội thương vẫn còn rất nặng, một thân công lực chỉ mới khôi phục được hai tầng, Mạc Tinh nôn nóng, nhưng mà nôn nóng cũng không có cách nào.
Ngày hôm đó, thời tiết nóng bức, Mạc Tinh giặt sạch toàn bộ quần áo, trên người sớm đã có mùi chua.
Thu dọn một chút, trong màn đêm yên tĩnh không một tiếng động, Mạc Tinh băng qua nơi ở của nô lệ cấp thấp, nơi không có cao thủ trông coi đi tới một hồ nước tĩnh lặc.
Đây là nơi mà lúc nàng đi múc nước lạc đường tìm được.
Sao trời sáng lấp lánh, bầu trời đêm được khảm lên những vì sao, ánh sáng chiếu xuống mặt đất màu trắng bạc, tiếng sóng biển từ xa truyền đến, loáng thoáng, loại tĩnh lặng này thật sự rất đẹp, trên lục địa chắc chắn sẽ không có.
Ánh bạc chiếu trên mặt hồ, hiện ra nước biển màu xanh da trời, khiến cho màu xanh lam kia phủ lên trên một lớp ánh sáng trắng thuần trên hồ nước làm nổi bật ánh sao lấp lánh, sóng lăn tăn, theo gió bập bềnh, dường như bao phủ một tầng sương mỏng manh, nổi trên mặt hồ nước, lúc ẩn lúc hiện, tiên hồ trên trời sợ cũng không hơn gì cảnh này.
Nhìn hồ nước trước mắt, Mạc Tinh cởi bỏ hai ba lớp quần áo rồi đi xuống.
Ánh sao chiếu trên người, hồ nước tĩnh lặng.
Chỉ còn lại tiếng động của một mình Mạc Tinh tưới nước tắm rửa .
“Phốc.” Đang lúc tĩnh lặng, một tiếng phá nước đột nhiên xuyên thấu phá vỡ bóng đêm tĩnh lặng, xuyên không mà đến, một vật từ đáy hồ hiện ra.
Một ánh sáng trắng vẽ lên giữa không trung, như một con ngựa được huấn luyện bay thành vòng cung, nước văng tung tóe bốn phía rồi rơi xuống hồ nước, xuất hiện nhiều gợn sóng.
Trước mắt, dưới ánh trăng soi sáng, một người đàn ông đi ra từ trong nước.
Tóc dài màu bạc xẹt qua một đường cong giữa không trung, rũ xuống vô số giọt nước, dính sát vào nhau trên da thịt màu đồng, trải dài xinh đẹp.
Nhìn lên phía trên là đồ trang sức, hai mắt hơi khép, bên cạnh chỉ thấy lông mi rậm rạp cao cao nhếch lên, còn hiện ra màu xám bạc, mang theo một chút bọt nước văng lên, cái mũi cao, đứng thẳng giống như do đao búa gọt khắc nên hình dạng bộ mặt này, bọt nước từ trán chảy xuống đôi má, xẹt qua hầu kết trên cái cổ màu đồng, hầu kết hơi nhấp nhô, bọt nước lập tức rơi xuống, rơi vào trên ngực.
Hoàn toàn lõa lồ, toàn thân không một mảnh vải che lấy, hoàn toàn hiện ra trong bóng đêm, nụ hoa anh đào trên lồng ngực tô thêm vẻ đẹp tráng kiện, bọt nước từ lồng ngực chảy xuống phía dưới, đường cong trên eo hoàn mỹ, cơ bụng sáu múi tráng kiện, đi tiếp xuống phía dưới…
Cánh tay vững chắc giương nhẹ, lau đi sợi tóc màu bạc trên mặt, nam tử tóc bạc quay đầu về phía Mạc Tinh đang đứng yên tại chỗ, đôi mắt khép hờ chậm rãi mở ra, Trời ạ, đôi mắt kia mờ mịt ánh sao, sâu như biển cả, mang theo một chút màu đỏ hủy diệt, tập hợp lại ở đôi mắt kia, một mảnh hỏa diễm lưu quang bay lượn, đỏ đến mức tận cùng là màu đen, đó là một loại nhan sắc hủy diệt, là một loại có thể đập tan tất cả ám hỏa.
Lông mày bay như tóc mai, khóe mắt có chút khiêu khích, mang theo ba phần tà ba phần kiêu ngạo ba phần lẳng lơ, dưới sống mũi thẳng tắp là cặp môi đỏ mọng xinh đẹp như hoa anh đào, có chút nhếch lên, làm cho khuôn mặt trở nên phong lưu yêu nghiệt.
Nở một nụ cười, đôi mắt khép hờ lướt qua Mạc Tinh, nam tử tử tóc bạc hé môi, đầu lưỡi phấn hồng trượt ra như lưỡi rắn, chậm rãi thè lưỡi ra liếm đi bọt nước dính trên khóe miệng, động tác kia phảng phất như không để ý tới, lại hiện ra vẻ tao nhã trong đó, câu hồn đoạt phách, mê hoặc lòng người.
“Xem đủ chưa?” Giọng nói trầm thấp mang theo hấp dẫn phát ra tại mặt hồ tĩnh lặng, nam tử tóc bạc xoay người, mở hai chân ra, từng bước từng bước bơi về phía Mạc Tinh, sợi tóc màu bạc rối tung trên da thịt màu đồng ở cổ, yêu mị tán loạn, dưới ánh trăng như Hải Thần đến, mang theo vẻ đẹp câu hồn đoạt phách và cương nghị.
Hải yêu, là một Hải yêu – Hải Vương Minh Dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui