Quân tử như ngọc, khiêm nhường, nhã nhặn.
Chỉ thấy người trong xe ngựa hòa hợp êm thấm, ngũ quan cực kì tuấn nhã, một đôi mắt đen như nước gợn sóng dịu dàng, lúc này nhìn qua rất ôn hòa, đôi môi anh đào nhẹ nhàng phác thảo, khẽ cong một đường vòng cung, làm cho cả người hắn càng thêm thanh tú, không thể so với Minh Dạ yêu mị, không giống Lam Lâm tuấn lãng, lại cực kì ôn nhuận ưu nhã, khiêm tốn.
Người trong xe ngựa thấy hai người nhìn thẳng qua thì lập tức mỉm cười, vừa xuống xe, vừa ôn hòa nhìn Mạc Tinh rồi lặp lại một lần nữa: “Có bị thương không?” Một bộ áo bào màu bạch kim dưới sáng ánh mặt trời chiếu rọi xuống mơ hồ có thể làm ấm lòng.
“Không.” Âm thanh khàn khàn vang lên, Mạc Tinh không có gì khác thường, Minh Dạ nắm chặt tay nàng, cảm giác được trong nháy mắt cảm xúc chấn động kia đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, Mạc Tinh khôi phục lại vẻ lạnh lùng vô tình, quang minh chính đại dò xét người đàn ông mặc áo trắng.
“Không là tốt rồi, tiểu huynh đệ, về sau đi đường phải cẩn thận.” Nhẹ nhàng dặn dò một câu, người đàn ông mặc áo trắng thấy Mạc Tinh mặt không cảm xúc thì tưởng rằng đã bị dọa, lập tức ôn hòa vỗ vai Mạc Tinh, bày tỏ an ủi.
Bàn tay giơ lên, trong đôi mắt Mạc Tinh lóe lên vẻ u ám, đầu nghiêng đi chừa một khoảng, tay người mặc áo trắng đến giữa không trung lập tức bị khựng lại, người mặc áo trắng không khỏi kinh ngạc hơi nhướn mày. Ở một bên Minh Dạ không thầm bật cười, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, khóa chặt tay người đàn ông mặc áo trắng. Năm ngón tay thon dài, ôn hòa mà hữu lực, nhưng đây không phải điều Minh Dạ chú ý, trên không trung ngón tay giữa đoan đoan chánh chánh đeo một chiếc nhẫn bạch ngọc, kiểu dáng chính là một cái vòng tròn đơn giản, dưới ánh mặt trời tỏa ra bạch quang nhàn nhạt.
Hai mắt chậm rãi híp lại, chiếc nhẫn như vậy hắn đã từng trông thấy, Băng ngọc giới, Long Phượng một đôi, Phượng giới hủy trong tay hắn, mà cái này chính là Long giới, loáng thoáng long thân dưới ánh mặt trời rõ ràng rành mạch.
Năm đó người đưa cho Mạc Tinh Phượng giới chính là người đeo Long giới, lời nói Băng Vũ Kiếm vang bên tai. Ám quang trong mắt Minh Dạ bắt đầu khởi động, thì ra là ngươi.
“Đệ đệ ta tuổi nhỏ đang sợ hãi.” Nắm chặt cánh tay Mạc Tinh, Minh Dạ lạnh nhạt nói một câu với người đàn ông mặc áo trắng, che giấu thái độ vừa rồi của Mạc Tinh. Lời còn chưa dứt Mạc Tinh đã không để ý đến hai người quay người đi.
Minh Dạ thấy vậy cảm thấy hơi lạ, Mạc Tinh không phải người xử trí quá mức theo cảm tính, hắn bắt buộc nàng như vậy, bây giờ bức bách quan hệ lợi hại Mạc Tinh cũng có thể hợp tác cùng hắn, mặc kệ hắn, mà rõ ràng nam tử này có quan hệ rất lớn với nàng, Mạc Tinh lại hoàn toàn buông tha, điều này…
Trong lòng nhanh chóng tính toán, nhưng hắn thực sự vui mừng, người này không có sức uy hiếp, hắn cũng lập tức không nói nhiều, đi theo cầm lấy tay Mạc Tinh, ném người đàn ông mặc áo trắng kia ngay tại chỗ.
“Thật to gan, lại có thể dám đối với ngài như thế…”
“Được rồi, chuyện nhỏ mà thôi.” Tiểu nô phẫn nộ nhảy xuống xe ngựa còn chưa nói hết, người đàn ông mặc áo trắng đã nhẹ nhàng phất tay cắt đứt lời hắn.
Hơi nghiêng đầu nhìn hai người kia cùng nhau rời đi, người đàn ông mặc áo trắng chau mày, liếc Mạc Tinh đi trước thật sâu, sau đó quay lại đi tới Băng Phủ trước kia, bây giờ là Biệt Viện Hoàng Gia.
Ánh mặt trời vàng lấp lánh, trời đất tháng tám mang lại vẻ thất vọng, đau khổ, lạnh lẽo.
Mặt trời vàng kim lặn về phía tây, ánh trăng nhô lên cao.
Hoàng thành Hàn Chiêu tinh mỹ tuyệt luân bao phủ bên trong trong vầng trăng sáng, ngọn đèn dầu lốm đa lốm đốm làm cho Hoàng thành tuyệt thế vô song càng tăng thêm ảo diệu. Mà bên trong cái ảo diệu này, hai dáng người cao thấp nhấp nhô giống nhau như bay xẹt qua Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*), chạy tới Hoàng thành chủ điện.
Song Sinh điện, Cung Chủ điện trong Hoàng thành Hàn Chiêu.
Lúc này trong Song Sinh điện ca múa mừng cảnh thái bình, vô số người từ khắp nơi đến, hoan ca cười cười nói nói mơ hồ vang đến cả chân trời.
Hàn Chiêu Vương mở tiệc chiêu đãi đã đến, có hai đại biểu Hải vương Nam Hải và Bắc Hải. Ca múa ồn ào náo động, hai phe đều có tâm tư riêng lại nhìn như cực kì hòa hợp, coi như bạn bè cũ đã nhiều năm không gặp.
Minh Dạ đi theo Mạc Tinh một đường đến đây thấy vậy mỉm cười, mặt nạ cũng không tệ lắm, hắn tiếp tục theo sát Mạc Tinh đi về phía trước, Mạc Tinh cực kì quen thuộc những nơi này, coi như nhà của mình, đi theo nàng dạo Hoàng thành Hàn Chiêu tuyệt đối là đúng người.
“Đã từng nghe đại danh Thái tử Hàn Chiêu khiêm tốn ưu nhã.”
“Nơi đó, đệ nhất biển Bắc Hải, bản thái tử từ lâu đã sớm ngưỡng mộ đại danh, chỉ tiếc không có cơ hội gặp, hôm nay vừa thấy quả nhiên người rất dũng mãnh.”
Giọng nói nhanh chóng theo gió bay tới, từng tiếng rơi vào tai Minh Dạ.
Bước chân Minh Dạ dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về yến hội xa xa , chỉ thấy ở bên trong cửa cung điện mở rộng, Thái tử Hàn Chiêu một thân áo mãng bào bạch kim mặt mũi mỉm cười chiêu đãi Bắc Hải và Nam Hải. Người kia ôn nhuận như gió, dáng vẻ tươi cười, khiêm tốn, phong thái lịch sự tao nhã, … Đây không phải người đàn ông ban ngày bọn họ gặp bên ngoài Băng Phủ sao, chủ nhân Long giới, hắn lại là Thái tử Hàn Chiêu Âu Dương Húc ư, có quan hệ với Mạc Tinh…
Giương mắt nhìn Mạc Tinh phía trước đã nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, trong mắt Minh Dạ chợt lóe sáng, khó trách Mạc Tinh không tha thứ cho hắn ta được, huyết hải thâm thù sao có thể tương dung.
Trong lòng nhất thời bách vị tạp trần, sợ là lúc Mạc Tinh biết Băng gia bị diệt cũng đã hiểu rõ tất cả, người từng cho nàng Phượng giới đã phản bội nàng. Nhưng mà nàng đến rồi, đang chuẩn bị một mình lẻn vào Hàn Chiêu, đối mặt tất cả, điều này cần bao nhiêu kiên quyết, nghị lực, lòng chua xót, tức giận áp lực tới mức nào, hai vai gầy yếu đến cùng phải gánh chịu bao nhiêu.
Người con gái này vẫn muốn tự mình gánh vác lấy, không nói gì, không, dằn tất cả xuống đáy lòng, tất cả đều tự gánh lấy, người này sao có thể kiên cường đến vậy, cũng làm cho người ta đau lòng đến vậy.
Đưa tay vuốt mi tâm, Minh Dạ nhìn bóng lưng Mạc Tinh phía trước đã biến mất trong bóng đêm rồi cười tự giễu, rõ ràng ngay lúc nàng tổn thương như vậy hắn còn xát thêm muối, xem ra mình cũng tệ chẳng kém gì người này.
Một lát im lặng lắc đầu, đột nhiên Minh Dạ tươi cười sáng lạn, nhưng mà hắn là ai, hắn là Hải vương Đông Hải Minh Dạ, hắn không giống thế, hắn không phải Thái tử Hàn Chiêu. Hít một hơi thật sâu, thân Minh Dạ như tia chớp đuổi theo hướng Mạc Tinh biến mất. Lên xuống mấy lần, lúc hắn đuổi theo hương vị Mạc Tinh thì đã đến tẩm cung Hàn Chiêu Vương. Mạc Tinh lao ra nhanh như chớp. Minh Dạ không nói gì, trực tiếp đi theo sau lưng Mạc Tinh, hai người đi tới tàng bảo khố Vương đình Hàn Chiêu .
Trên ánh trăng sáng, đêm tĩnh u nhiên.
Thị vệ chồng chất trước mắt Mạc Tinh coi như ảo ảnh, đều là vô dụng, chẳng mấy chốc Mạc Tinh đã mang theo Minh Dạ xâm nhập kho tiểu tư Vương đình Hàn Chiêu, chỗ đó tồn trữ những đồ vật Vương thất Hàn Chiêu quý trọng.
Cửa chính cực lớn vừa dày vừa nặng sừng sững trước mặt, niên thú hung ác giương nanh múa vuốt ngồi xổm lên đồng môn, mơ hồ có cửa cung lớn nhỏ bên trên cửa chính, chẳng hề có lấy một vết nứt hay khe hở, nguyên vẹn như một tượng đồng lớn, mà trước cửa đồng không ngờ có một con khuyển đồng nho nhỏ đứng sừng sững. Mạc Tinh không nói hai lời, lấy một cái đại Hắc Diệu Thạch Hổ Phù lén lấy trong tẩm cung của Hàn Chiêu Vương ra, nhấn một cái trên đỉnh đầu khuyển đồng kia, lập tức có âm thanh xèo xèo vang lên, ở giữa cửa chính không một khe hở từ từ tách ra, hào quang chói mắt đột nhiên bắn ra từ bên trong.