Phượng Nghịch Cửu Thiên

Chuyển ngữ ♥ Tuyết LanBeta ♥ Mỹ Linh, Đặng Trà My“Không sao chứ?” Hai tay Minh Dạ nắm lấy cái miệng đang mở rộng của con cá sấu có ý muốn cắn Mạc Tinh, vẻ mặt đầy giận dữ, hai tay dùng sức xé đôi con cá sấu hung hãn như một con hổ giấy.
“Không chết được.” Quét mắt nhìn Minh Dạ bỗng nhiên từ đâu chui ra, Mạc Tinh nhanh chóng ném ra ba chữ, rồi lui về tựa vào phía sau Minh Dạ, để lại phía sau cho hắn còn mình thì tấn công bọn cá sấu phía trước.
“Dưới bụng bảy tấc chính là tử huyệt của nó.” Minh Dạ vừa quát vừa với tay ra sau lưng ôm lấy eo của Mạc Tinh, tay hơi dùng lực, ôm lấy Mạc Tinh nhắc nhở vài điều, không ai hiểu loài vật sống dưới nước này hơn hắn.
Mạc Tinh được Minh Dạ nhắc nhở nên thấy ung dung thoải mái hơn, Minh Dạ ôm nàng nên không cần phải tốn sức để bơi, dồn hết sức tấn công, nàng còn phải sợ mấy con cá sấu đó sao. Nhưng nàng là ai chứ, nàng là Mạc Tinh, ý tứ của nàng cũng sẽ hiểu nhưng với Minh Dạ thì không.
“Buông ra, ta không cần.” Giọng nói vang lên đầy lạnh lùng.
“Muốn tự trổ tài sao? Hồ nước này còn ghê gớm hơn cả tưởng tượng của ta, muốn tự sát à, ta giúp nàng.” Minh Dạ không hề quay đầu lại hét lên một tiếng.
Cả hai bị vây vào giữa, cá sấu từ bốn phương tám hướng vội vàng bổ nhào về phía họ.
Mặc dù tính tình cực kì kiên quyết lỗ mãng, Mạc Tinh vừa nghe Minh Dạ giải thích lập tức thu lại lời nói, lúc này không phải lúc so đo.
Ngay lập tức, chuỳ thủ trong tay vung lên, dứt khoát nhằm vào con cá sấu.
Cảnh vật chuyển động nhanh như chớp.
Dao vung lên. Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Mạc Tinh và Minh Dạ liên thủ, trong thoáng chốc như hai con Giao Long vẫy vùng trong biển lớn, đại sát tứ phương.
Máu tươi bắn tung toé khắp nơi, nhuộm đỏ cả một vùng, những phần chân tay bị đứt liên tục bay ra cùng những khối thi thể bay lên cao, tất cả chỉ còn lại sự kiên định hung hãn.
Mạc Tinh giơ cao chuỳ thủ Tử Thần ở phía trước, phía sau Minh Dạ thu nhặt cá tôm đã lọt lưới, hỗ trợ lẫn nhau, một công một thủ, nơi đi qua không ai là đối thủ.
Mấy chục con cá sấu, phút chốc chỉ toàn màu đỏ tươi, cá sấu chìm xuống cùng thi thể khác.
Một đao vung qua, con cá sấu cuối cùng đã bị đuổi về với đất mẹ.
Dòng nước không ngừng cuộn trào, hết lên rồi xuống từ từ biến mất, mặt hồ yên tĩnh trở lại.
Thở gấp một lúc lâu, Mạc Tinh điều hoà nội tức, vừa nghiêng người đẩy tay Minh Dạ ra vừa bơi sang bên cạnh tìm kiếm trên mặt nước tĩnh lặng, toàn thân đẫm máu, cực kỳ khó khăn.
Minh Dạ thấy cá sấu đã bị giết sạch nên cũng mặc Mạc Tinh đẩy tay mình ra, dựa vào chút ánh sáng trên đỉnh đầu của Mạc Tinh, Minh Dạ quét mắt nhìn đống thi thể trước mặt, gương mặt hiện lên một tia u ám, may là hắn nhận ra mùi của nước bất thường, lập tức bí mật quay trở về, nếu Mạc Tinh có một chút tổn thương nào, giết sạch bọn chúng cũng không thể xoá đi nổi giận trong lòng hắn.
“Này, phần mộ của Hàn chiêu lão nhân ở chỗ này sao?”
“Quay lại đây.” Minh Dạ cau mày nói với Mạc Tinh, “Chưa nói đến việc kho báu ở phía dưới này có thể là trò bịp bợm, vừa không có lối vào, vừa có hồ sâu và cá sấu cùng những cơ quan khác để đối phó với bọn trộm mộ, phía dưới này có chứa thứ gì, ý của Hàn Chiêu vương là gì? Hay chỉ đơn giản là sợ có người đào mộ ông ta lên?”
Vẻ mặt Mạc Tinh vốn lạnh lẽo, vừa nghe Minh Dạ nói vậy có hơi dãn ra, lườm Minh Dạ một cách xem thường, người này nói chuyện thiếu đạo đức.
Dừng một chút, Mạc Tinh nhìn Minh Dạ trầm giọng hỏi: “Làm sao?”
Dù Mạc Tinh hỏi rất ngắn gọn, nhưng Minh Dạ cũng biết Mạc Tinh đang hỏi chuyện gì, hơi nhướng mày, chuyển sang dáng vẻ nham hiểm, nghiêm mặt nói: “Rất sâu, dường như không nhìn thấy đáy, cũng không tìm thấy nguồn của dòng nước, ta đã lặn xa ít nhất năm dặm, nhưng lại chẳng có cảm giác gì.”
Vừa nghe Minh Dạ nói, chân mày Mạc Tinh đã cau lại, không thể biết được trong nước còn có những loài động vật hung mãnh nào khác, mà nơi đây không thấy đáy, cũng không thấy đường đi, nếu cứ vậy mà bơi trên mặt nướcthì sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nói chung cũng không chống đỡ được lâu, nước lạnh lẽo thế này, mới vừa rồi còn chém giết kịch liệt nên không cảm thấy, giờ dừng lại cái lạnh thấu xương như đông cứng da thịt.
“Chọn một hướng đi.” Chính lúc này Minh Dạ đột nhiên lên tiếng.
Mạc Tinh hiểu được ý tứ của Minh Dạ, mặc kệ ra làm sao, ở lại nơi này không phải là biện pháp tốt, chủ động ra trận còn có một chút cơ hội.
Ngay lập tức, Mạc Tinh cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh, nhắm mắt tính toán phương hướng, đưa mắt về hướng bọn cá sấu bơi đến trầm giọng nói: “Hướng này.”
Không vật thể sống nào có thể sống trong một đầm nước đọng, nhưng nơi này có, chắc chắn sẽ có đường ra ngoài, nếu cá sấu có thể sống ở đây, theo hướng tới của bọn chúng, tuyệt đối không thành vấn đề, ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Mạc Tinh liền ngụp đầu xuống bơi về hướng ấy.
“Tốt.” Minh Dạ cũng không phản đối, trực tiếp bơi theo sau Mạc Tinh.
Nước hồ lạnh như băng, xâm nhập vào da thịt như băng tuyết mùa đông, tuy nhiên hai người đều có nội công thâm hậu, chút rét lạnh này không đáng để quan tâm.
Cả hai người cứ bơi về phía trước, cũng không biết đã được bao xa, vách đá bên trên càng ngày càng thấp xuống, cuối cùng gần như sát trên đỉnh đầu hai người.
“Phía trước không có khe hở.” Nhìn đỉnh sơn động phía trước đã chìm hẳn vào trong nước, Minh Dạ nghiêng đầu nhìn Mạc Tinh nói: “Ta đi trước quan sát.”
Hắn thân là Hải vương, chuyện khác không nói, việc lặn xuống nước thế này nếu hắn thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, lặn một hải lý, bơi suốt ba ngày ba đêm, không hề nói quá, bằng công lực hiện nay của hắn thì bế khí lặn xuống thêm nửa ngày cũng không thành vấn đề.
Nhưng thân thể Mạc Tinh không chịu đựng nổi, nếu huyệt động quá dài, vậy…
“Không, cùng nhau.” Mạc Tinh nhìn phía trước trầm giọng nói, không còn thời gian nữa, nàng không còn nhiều thể lực như vậy, cứ mãi bơi đứng ở chỗ hồ sâu này, rồi kiệt sức chìm vào nước, không bằng nàng liều mạng một phen.
Minh Dạ nghe Mạc Tinh nói thế, cũng hiểu được ý nàng, lập tức ừ một tiếng nói: “Cũng được, nhưng nàng phải theo sát ta.”
Mạc Tinh gật gật đầu, không phản đối cúi đầu lặn xuống nước, bơi về phía trước.
Minh Dạ thấy vậy cau chặt chân mày bơi theo ngay phía sau, nhanh nhẹn như cá bơi về phía trước.
Vô biên vô hạn, hồ nước tối như mực dường như không có đáy, mặc Mạc Tinh và Minh Dạ bơi ngang qua, không thấy bờ.
Nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa tới đáy.
Mạc Tinh chăm chú bơi phía sau Minh Dạ, tận lực bế khí để khống chế hô hấp, tuy nhiên lồng ngực ngày càng khó chịu, ý nghĩ càng ngày càng mơ hồ, tay chân không còn linh hoạt nữa, nàng nhanh chóng đạt giới hạn.
Động tác dần chậm lại, mắt cũng không thấy được Minh Dạ đang ở phía trước, không làm cách nào đuổi kịp, trong nước, thật sự đây không phải là điểm mạnh của nàng.
Ngực ngày càng nặng nề, ngón tay Mạc Tinh nắm chặt đuôi kiếm, dùng toàn lực kiềm nén hô hấp của mình, ngay lúc này động tác càng chậm hơn, Mạc Tinh không khỏi cau mày thật chặt.
Chân mày vẫn chưa thả lỏng, trên lưng đột nhiên căng thẳng, một bàn tay mạnh mẽ đặt bên hông nàng, không biết từ khi nào dáng người xinh đẹp của Minh Dạ đã quay trở lại đây, kề sát bên nàng.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Minh Dạ dùng khẩu hình nói với Mạc Tinh, hắn ôm chặt thắt lưng của Mạc Tinh, bơi như bay về phía trước, tốc dộ nhanh hơn Mạc Tinh tới ba bốn lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui