Phượng Nghịch Cửu Thiên

“Đừng sợ, có ta ở đây.” Mạc Tinh rũ mắt, nhếch khoé miệng đầy tự giễu, từ trước đến giờ nàng đều là chỗ dựa cho người khác, chưa có ai nói câu này với nàng, hôm nay là lần đầu tiên được nghe nhưng lại do người nàng ghét nhất nói, thật mỉa mai làm sao.
Không giãy dụa, không phản kháng, Mạc Tinh mặc cho Minh Dạ ôm nàng bơi nhanh về phía trước, ở trong nước nàng không theo kịp hắn, nàng không phải là kẻ không thức thời.
Dòng nước chấn động rồi ổn định ngay lập tức.
Minh Dạ như con cá bạc, xuôi theo dòng nước nhanh như cắt, Mạc Tinh chưa thấy ai có thể nhanh như thế trong nước, trái tim hơi bình tĩnh lại, nếu Minh Dạ không thể mang nàng ra khỏi đây, e rằng cả thiên hạ này không ai có thể thoát ra ngoài, ngay lập tức nàng không bơi đứng nữa, dùng hết sức vận công khống chế hô hấp của bản thân, có thể nín thể đến chừng nào hay chừng nấy.
Đáy sông mênh mông như biển rộng, vô biên vô hạn.
Ngực Mạc Tinh ngày càng khó chịu, càng cảm thấy hít thở không thông, lồng ngực như muốn nổ tung, nàng sắp không chịu nổi nữa.
Ý thức ngày càng nặng nề, biết rằng nàng đang ở trong nước, nhược điểm duy nhất của nàng, có ý định đưa nàng vào chỗ chết mới đưa nàng tới vùng sông ngòi dày đặc này.
Tâm tư vô cùng sâu, quả là một con người độc ác.
Nắm tay thật chặt, con tim vốn đã nguội lạnh, bởi vậy không cảm thấy đau lòng mà chỉ có tức giận, vô cùng tức giận.
Bàn tay đặt bên hông nàng dường như cảm thấy cảm xúc nàng dao động càng siết chặt hơn, ban đầu chỉ hơi tê nhưng ngày càng đau khiến Mạc Tinh tỉnh táo lại.

Mạc Tinh giương mắt nhìn Minh Dạ đang nghiêm túc nhìn phía trước, vẻ mặt nghiêm túc này còn mang theo chút lo lắng mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.
Hắn lo lắng cho ai, hắn đang lo cho nàng sao, không, sao nàng có thể để hắn xem thường như thế, nàng có thể bộc lộ sự yếu đuối của mình với bất kì ai, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu đuối trước mặt hắn dù chỉ một chút.
Hàm răng nàng nghiến chặt, hơi thở mạnh mẽ hơn, thoáng chốc như sinh long hoạt hổ.
Khoé môi yêu mị như vẽ khẽ nhếch lên, Minh Dạ lắc đầu cười khẽ, hắn quả nhiên là người có khả năng kích thích nàng.
Cúi đầu, Minh Dạ nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Tinh, yên ắng cười nói: “Tới rồi.”
Phía trước là dòng nước tối đen như mực, vài tia sáng từ phía trên loáng thoáng chiếu xuống dưới như ánh đèn mờ ảo, chiếu sáng khu vực này.
Trong lòng Mạc Tinh mừng rỡ, có đường.
“Chọn một hướng đi.” Minh Dạ nhìn Mạc Tinh cười, nhanh chóng bơi về phía trước.
“Bên trái.” Không có cách nào để chọn, tất cả chỉ dựa vào vận may, Mạc Tinh bèn chọn chỗ có ánh sáng gần nhất.
“Được.” Minh Dạ lặn xuống nước bơi tới chỗ Mạc Tinh chỉ.
“Ào.” Một tiếng phá nước nhỏ vang lên, Minh Dạ mang theo Mạc Tinh ngoi lên từ đáy nước.
Không khí trong lành xông vào mũi, hương vị của sự sống đầy tươi mới này trên thế gian không gì sánh được, Mạc Tinh hít từng hơi không khí, chưa bao giờ cảm thấy không khí quan trọng, giờ đây nàng mới biết có thể thở là điều tuyệt vời cỡ nào.
Minh Dạ cười nhìn Mạc Tinh hít không khí, vươn tay kéo nàng lên bờ.
Thân thể tê liệt do thiếu dưỡng khí được điều chỉnh nhanh chóng, mắt đã thấy bờ, Mạc Tinh xoay người nhảy lên mặt đất đồng thời đánh giá bốn phía.
Đây là một sơn động rất lớn, không nhiễm chút bụi bặm, trên vách đá còn có những viên Dạ Minh Châu được khảm khéo léo, uốn lượn vào tận sâu bên trong, toả sáng khắp nơi, đây không hẳn là nơi không ai biết đến. Mạc Tinh đứng ở cửa hang hai hàng chân mày hơi chau lại.
“Đây thật sự là phần mộ tổ tiên sao?” Minh Dạ ngồi nghiêng trên bờ, hất mái tóc màu bạc ra phía sau, những giọt nước nhỏ li ti văng khắp nơi, giống như dù trời có sập xuống chỉ quay lại chuyện ban đầu.

Rõ ràng hang động này có người thường lui tới, nếu không cũng chẳng sạch sẽ đến vậy.
Giấu kĩ như thế, xem ra chắc chắn bọn họ đã tìm được phần mộ của tổ tiên Hàn Chiêu vương.
“Không.” Mạc Tinh đưa lưng về phía Minh Dạ chậm rãi đứng lên: “Ta sẽ không nhận ý tốt của huynh đâu.” Âm thanh lãnh khốc đột nhiên vang lên.
Minh Dạ nghe nàng nói thế hơi ngả người ra sau, khoé miệng vui vẻ nhếch lên cao, không muốn tiếp nhận ý tốt của hắn để khỏi bận tâm tới hắn, vậy mà còn sai lầm thông báo cho hắn một tiếng, Mạc Tinh quả là người mạnh miệng, lòng dạ sắt đá, ân oán cực kì rõ ràng, nói không nhận nhưng lại tiếp nhận từ lâu.
“Tuỳ nàng.” Minh Dạ vung tay cười cực kì hào phóng.
Nắm chặt bộ quần áo đẫm nước, Mạc Tinh nhìn hang động to lớn phía trước, xoay người đưa thanh chuỳ thủ cầm trong tay cho Minh Dạ, trường kiếm của hắn đã bị nàng đâm vào cơ quan ở đáy động, những nơi thế này nhất định sẽ có vấn đề, nàng không thèm món hời này đâu.
Minh Dạ nhìn thoáng qua chuỳ thủ mà Mạc Tinh đưa, rồi cúi đầu nhìn bộ mặt lạnh lùng của nàng, cười tủm tỉm nói: “Ta đi theo nàng vốn tưởng chiếm được chút lợi ích, bây giờ lại lạc vào chỗ nguy hiểm thế này, đây là do nàng liên luỵ ta, đã vậy nàng cũng nên ra mặt bảo vệ ta chứ.”
Mạc Tinh nghe vậy trừng mắt nhìn Minh Dạ tức giận nói: “Ta không khiến huynh đi theo ta.” Vừa dứt lời liền hung hăng hừ lạnh, lấy thanh chuỳ thủ trong tay về, đi tới phía trước.
Minh Dạ thấy vậy chỉ cười nhẹ rồi đi sau Mạc Tinh, ở đây có vũ khí phòng thân vẫn tốt hơn không có, dù sao Mạc Tinh cũng là phụ nữ, người của hắn, hắn thương tiếc.
Hai người một trước một sau đi về phía sơn động đang phát sáng.
Dọc đường có vô số viên dạ minh châu chiếu rọi nên sáng như ban ngày, trong sơn động là một khoảng tĩnh lặng, không có bất kì âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân của hai người bọn họ khiến không gian càng thêm yên tĩnh.
“Đại lục Hàn Chiêu giàu nhất thiên hạ, xem ra không phải hư danh.” Minh Dạ vừa ngắm dạ minh châu đính trên vách đá vừa thờ ơ nói.

Con đường này kéo dài tới hai ba dăm, toàn bộ đều được đính những viên dạ minh châu nhỏ, xa xỉ như Đông Hải cũng chưa lãng phí như thế.
“Không có Băng gia của ta, Hàn Chiêu có ngày hôm nay sao?” Mạc Tinh đang đi phía trước lạnh lùng quay lại hỏi Minh Dạ một câu.
Minh Dạ như vô tình vung tay đứng giữa dạ minh châu, tươi cười tiếp lời: “Đúng lúc quá, Đông hải của ta từ nay về sau có thể dựa vào ngươi rồi, ta cũng muốn xây hành lang dài mười dặm đính đầy châu ngọc.”
Đáp lại hắn chỉ là tiếng hừ đầy lạnh lùng của Mạc Tinh và vung nắm tay lên, tuy nhiên bầu không khí nghiêm túc vừa rồi đã bị vài lời nói của Minh Dạ làm tan rã như chưa bao giờ tồn tại.
“Đừng như vậy….” Minh Dạ thấy vậy chỉ cười, bỗng từ phía cửa hàng bỗng có loáng thoáng âm thanh, rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như không cảm nhận được, Minh Dạ lập tức im lặng, tỉ mỉ lắng nghe.
Tí tách, giống âm thanh của dầu viên ngói trích thuỷ, lại giống như tiếng gió, du dương thánh thót, thanh thuý dễ nghe.
Không ai nói gì, Mạc Tinh và Minh Dạ một người đề cao cảnh giác một người tiến về phía trước, càng tới gần âm thanh càng rõ ràng hơn, vòng qua một khúc ngoặt, tầm nhìn phía trước liền trống trải hơn, Mạc Tinh hơi rùng mình, tạm dừng bước.
Khoé mắt Minh Dạ vừa lướt nhanh qua cảnh tượng kì lạ trước mắt, hai mày đã nhíu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận