Phượng Nghịch Thiên Hạ

"Tiểu tử thúi! Đỡ Bổn vương qua!" Lôi Nộ hét.

Lộc Nhai nói: "Ta không đỡ, Lôi Vương đại nhân nếu tự mình đi qua thì tốt."

"Tiểu tử thúi, ngươi phản sao?!" Lôi Nộ cũng không ngờ người luôn luôn ôn hòa lại làm trái lời hắn, bởi vậy nhất thời khiếp sợ, nói chuyện cũng run rẩy.

"Đại nhân, thân là Đại Tế Ti ở Tư U Cảnh, ta và ngươi đúng là cùng ngồi cùng ăn, chỗ nào phản hay không phản?" Lộc Nhai thản nhiên nói, biết Quân Ly đi, nơi này tạm thời an toàn liền chậm rãi đi tới sau rừng cây.

Thạch thú thật lớn đứng sững trước mắt hắn, mở ra hai cánh, tựa hồ tùy thời đều sống lại công kích hắn.

Nhưng Lộc Nhai biết, trong thạch thú đã sớm không có linh hồn, chẳng qua là một khối thể xác bị phong ấn tại chỗ này mà thôi.

Bởi vậy hắn không chút sợ hãi vượt qua thạch thú, quả nhiên đối diện là một con hổ toàn thân màu vàng nhe răng, mắt hổ hung ác trừng mắt nhìn hắn.

Mà sau con hổ, một cô gái dựa lưng vào thạch thú, trong lòng che chở một vật nhỏ màu vàng nhạt.

Vừa rồi kịch chiến bên ngoài rõ ràng hù dọa ba người này ngây ngẩn, lúc này thấy hắn xuất hiện, con hổ gầm nhẹ một tiếng.

Lộc Nhai sửng sốt, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ tươi cười: "Xích Kim Thánh Hổ, thần thú cấp bốn, nếu hoàn toàn trưởng thành thì có chút khó giải quyết."

Trong ánh mắt dài nhỏ hiện ra tia cười lạnh, dưới y bào màu xám, một cánh tay thon dài tái nhợt gầy yếu vươn ra, ngón tay linh hoạt chuyển động, lôi hỏa đột nhiên lao tới, đánh thân thể Tiểu Hổ sang một bên!

Nhìn hắn vừa ra tay đã lợi hại như thế, cô gái kia ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ.

Đồng thời có thuộc tính lôi cùng thuộc tính hỏa? Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, trừ Mặc Liên thì đây là lần đầu tiên gặp người có hai loại thuộc tính!

Đương nhiên, trừ Hoàng Bắc Nguyệt lợi dụng Vạn Thú Vô Cương điều khiển năm loại nguyên khí.

Cô gái này là A Lệ Nhã, nhìn thấy người này ra tay đã biết không phải tầm thường, lập tức ôm chặt Chi Chi trong lòng xoay người bỏ chạy.

"Nha đầu ngây thơ." Lộc Nhai lạnh lùng cười, bóng người thoáng cái sải bước, từ phía sau hung hăng bắt được bả vai A Lệ Nhã!

Cô gái kêu một tiếng đau đớn, cuối cùng không thể không dừng lại, không có biện cách chạy trốn.

Lộc Nhai với tay đang muốn bắt Chi Chi trong lòng nàng, đột nhiên nhìn thấy cái râu màu xanh biếc trên đầu Chức Mộng Thú run run.

Hắn biến sắc, nhưng không lui lại, chỉ giương áo choàng màu xám lên, che trước mắt.

Mặc dù hắn động tác rất nhanh, nhưng vẫn cảm giác trong đầu choáng váng, trời đất nghiêng ngả khó chịu.

Trong lòng âm thầm nói: không ngờ ảo thuật của vương tử điện hạ lợi hại như vậy, may là trước khi tới, có Dạ Vương bệ hạ ban cho chiến y thất trọng bụi cẩm phòng thân, nếu không sợ rằng khó có thể ngăn cản ảo thuật của vương tử điện hạ.

Hắn chỉ choáng váng trong nháy mắt, tay vẫn nắm chặt bả vai A Lệ Nhã.

Chi Chi kinh hãi ngẩng đầu, trong ánh mắt tròn nhẵn bóng tràn đầy không thể tin, mặc kệ lục hành trên đầu run run thế nào, người này không bị ảnh hưởng bởi ảo thuật của nó.

"Vương tử điện hạ, đừng ngang ngạnh, theo thuộc hạ trở về thôi." Lộc Nhai chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt dài nhỏ dưới vành nón cong lên.

"Chi nha chi nha!" Chi Chi sợ kêu to, gắt gao nắm chặt quần áo A Lệ Nhã không chịu buông tay, song Lộc Nhai chỉ hơi chút dùng sức, liền hoàn toàn đẩy A Lệ Nhã ra.

Mà Chi Chi cũng bị hắn ôm đi.

Tay chân ngắn ngủn nhỏ nhắn khua loạn, hai mắt Chi Chi đỏ bừng, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Grao...

Phía sau mãnh hổ hổ gầm lên, bất ngờ cắn cánh tay Lộc Nhai, Chi Chi sáng mắt lên, thấy cứu tinh lập tức vươn tay về chỗ Tiểu Hổ.

Lộc Nhai bị đau, mi tâm nhíu chặt, tay kia từ ống tay áo vươn đến, chụp trên đầu Tiểu Hổ, lôi hỏa đan vào, Tiểu Hổ trầm thấp "Grao" một tiếng, dần dần há miệng ra, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thân thể co quắp.

"Tiểu Hổ! Tiểu Hổ!" A Lệ Nhã bò qua, ôm Tiểu Hổ thấp giọng khóc lên.

Chi Chi hoàn toàn ngây dại, trong đôi mắt thật to phản chiếu thân thể Tiểu Hổ rã rời xuống, nước mắt trong suốt chớp động.

Mà Lộc Nhai cũng không muốn lãng phí thời gian, cẩn thận cầm Chi Chi xoay người rời đi.

Chi Chi khóc lớn kéo cánh tay Lộc Nhai, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiểu Hổ như muốn nói: Đứng lên a! Đứng lên cứu ta......

Tiểu Hổ lệch đầu ngã vào lòng A Lệ Nhã, cô gái ôm hắn cũng khóc lớn, giương mắt nhìn cảnh tượng tiêu điều sau đại chiến, không khỏi càng bi thương.

Vương, huynh trưởng, đồng bạn, hiện tại sống chết không rõ, Chi Chi cũng bị mang đi, Tiểu Hổ cũng......

Mà lúc này trong bóng tối.

Nến Đỏ bước rất nhanh, sau một lát đã đến cuối mật thất, nàng cùng Tiểu Đăng Lung biết từ nơi này có thể ra tới bờ sương mù, có thể dễ dàng rời khỏi Biệt Nguyệt Sơn Trang.

Tiểu Đăng Lung vẫn duy trì kết giới trên người Nguyệt Dạ, ánh sáng màu xanh cuồn cuộn không ngừng bổ sung thân thể nàng.

Trong khi chạy nhanh lắc lư, thân thể cô gái như người chết vẫn không nhúc nhích hình như dần dần có độ ấm.

Sức mạnh linh hồn bị bao vây trong ánh sáng vàng như đám lửa cháy, dần dần dung nhập trong thân thể cô gái, cũng dần dần làm ấm thân thẻ lạnh như băng của nàng.

Nến Đỏ trong lòng vui sướng, một bên chạy nhanh, một bên vui vẻ nói: "Chủ nhân, dựng lại linh thể thật sự thành công, sau này không cần ở trong phong ấn!"

"Tỷ tỷ, cẩn thận dưới chân a!" Tiểu Đăng Lung vội vã nói ở phía sau.

Nàng vừa nói xong, Nến Đỏ bị vấp một chút, suýt ngã sấp xuống, Tiểu Đăng Lung đã sớm phòng bị, tay mắt lanh lẹ xông lên, nâng thân thể Nguyệt Dạ.

Sợ bóng sợ gió một hồi, Nến Đỏ cũng sợ toát mồ hôi lạnh.

"Khụ......" Một tiếng ho khan rất nhỏ từ miệng cô gái vẫn không nhúc nhích tràn ra khỏi miệng.

Nến Đỏ cùng Tiểu Đăng Lung cùng ngẩn ra, vội vàng rời cây đuốc đến, chiếu khuôn mặt Nguyệt Dạ.

Chỉ thấy trên mặt tràn đầy máu tươi giờ phút này lại tràn đầy thống khổ, dưới da tay mơ hồ có thể nhìn thấy kinh mạch lộn xộn tán loạn!

Nàng cắn môi tựa như chịu đựng cực kỳ thống khổ dày vò.

"Chủ nhân!" Nến Đỏ lo lắng nhìn nàng, Chuông Tỏa Hồn cũng dùng tới, kế tiếp còn có thể làm sao bây giờ?

Nguyệt Dạ giơ tay lên, bắt được cánh tay Nến Đỏ, mặc dù bị đau nhưng Nến Đỏ đột nhiên nhớ tới trong nạp giới còn nửa bình tử huyễn đế long nước miếng.

Vật kia mặc dù không liên quan tới dựng lại linh thể, nhưng Lôi Nộ từng nói, trong quá trình dựng lại linh thể có thể sẽ ngoài ý muốn, tử huyễn đế long nước miếng có thể che chở thân thể, không để nguyên khí tán loạn phá hư.

Bởi vậy Nến Đỏ lập tức lấy cái chai đựng tử huyễn đế long nước miếng ra, mở nắp bình, chậm rãi rót chất lỏng màu tím vào miệng Nguyệt Dạ.

Tử huyễn đế long nước miếng vừa vào miệng, liền chậm rãi khuếch tán theo kinh mạch.

Kinh mạch xao động dưới da chậm rãi an tĩnh lại, bắt đầu dung hợp, ngưng tụ......

Cái chai trong tay rơi trên mặt đất, Nến Đỏ xoa xoa mồ hôi trên trán, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu cười nhìn Tiểu Đăng Lung.

Hai người suýt sợ đến hồn phi phách tán!

"Ta đi ra trước xem một chút, chúng ta đi ra bên ngoài, tìm một chỗ lặng lẽ chờ Thiếu chủ thức tỉnh đi." Tiểu Đăng Lung cười đứng lên.

Nàng có thể cảm giác qua kết giới, hiện tại Nguyệt Dạ mặc dù không mở to mắt, nhưng mạch đập và trống ngực quả thật như người sống.

Còn yếu ớt, nhưng dù sao cũng thành công a!

Nến Đỏ gật đầu, ôm Nguyệt Dạ vào trong ngực, kéo kín áo khoác, thân thể bây giờ là linh thể cần ấm áp, không như hồn phách không sợ lạnh.

Tiểu Đăng Lung đi tới cuối mật thất, mò cơ quan trên vách tường, mở cửa đá ra, ánh sáng bên ngoài đột nhiên xông vào.

Trên mặt vừa xuất hiện chút tươi cười, lại bị bóng ma chợt xuất hiện bao phủ!

Tiểu Đăng Lung ngẩn ra, lập tức cổ bị một đôi tay lạnh như băng bóp chặt.

Một uy áp cường đại chưa có đánh vào trong lòng, Nến Đỏ cúi đầu nhìn Nguyệt Dạ ngủ say đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt vẻ mặt như đồ sứ bị nghiền nát chậm rãi tan rã.

"Quân......" Trong miệng chỉ thì thào phun ra một chữ, nam tử mặc y phục đen chậm rãi đi vào mật thất.

Không có gió nhưng vạt áo trên người hắn lại bay động, không giống như vải vóc, giống như nguyên khí màu đen hình thành.

Hơi thở ma tính cường đại từ trên người hắn phát ra, sợi tóc màu đen bù xù trên bả vai phía sau, dưới ánh sáng cây đuốc bập bùng, khuôn mặt của hắn như ẩn như hiện.

Nhưng đôi mắt yêu dị màu đỏ lại quỷ dị để tất cả mọi người nhìn thấy.

Quân Ly nhân khí sa sút?

Trái tim Nến Đỏ chợt ngừng đập, uy áp cường đại như vậy nàng cũng không chống đỡ được, chỉ có thể ôm chặt Nguyệt Dạ chưa thức tỉnh.

"Ngươi đừng thương tổn nàng......" Nến Đỏ thấp giọng nói.

Quân Ly đứng ở lối vào, chống đỡ tất cả ánh sáng, ném Tiểu Đăng Lung văng ra, con ngươi màu đỏ quỷ dị nhìn chằm chằm Nến Đỏ.

"Cùng tộc với ta, vì sao phải bảo vệ loài người?"

"Nàng, nàng là người...... ký khế ước với ta." Nến Đỏ cẩn thận nói, cố gắng chống đỡ, không cho hắn gặp người trong lòng nàng.

Nghe Nến Đỏ nói, Quân Ly nguy hiểm híp con ngươi, như bị sỉ nhục lớn, lạnh lùng nói: "Thân là hoàng tộc, lại phá hủy huyết thống, cùng loài người đê tiện ký khế ước!"

"Ngươi từng cũng..." Bị hắn chọc giận, Nến Đỏ ngẩng đầu phản bác.

Hắn cũng từng... ký khế ước cùng loài người a! Bọn họ là cam tâm tình nguyện, có gì là đê tiện hay không?

Nhưng khi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt âm lãnh quỷ dị màu đỏ thì không nói ra miệng.

Nàng suýt quên, giờ phút này Quân Ly đã sớm không phải thần thú hoàng tộc, mà là...một con bị đọa nhập ma.

Nhưng bản tính cao quý cùng với kiêu ngạo khiến hắn cho dù nhập ma, cũng không quên chính mình từng là hoàng tộc lừng lẫy vinh quang.

Bởi vậy vẫn cố chấp giữ danh hiệu hoàng tộc hư ảo.

Nến Đỏ tính toán, trong ánh mắt ngưng một tầng nước mắt, đây là số mệnh của bộ tộc bọn họ sao?

"Giao người này cho ta." Mặt không thay đổi nhìn vẻ mặt Nến Đỏ bi thương, trong lòng yên tĩnh không có sóng không hề xúc động.

Vĩnh hằng lạnh như băng, trái tim tựa hồ bị hàn băng chín thước phong ấn.

Nến Đỏ vội vàng lắc đầu, ôm thật chặt Nguyệt Dạ,"Không thể! Nàng thật vất vả mới có thể trở về!"

"Giao cho ta." Lạnh lùng lặp lại một lần, thấy Nến Đỏ vẫn cố chấp không buông tay thì trên người Quân Ly mới tản mát ra tức giận không kiên nhẫn.

"Muốn chết!" rít hai chữ lạnh như băng, hắn chỉ di chuyển một ngón tay, roi lửa liền ngưng tụ trên đầu ngón tay.

Nến Đỏ hung hăng cắn răng, lấy thân thể chính mình bảo vệ Nguyệt Dạ, yên lặng niệm khẩu quyết, nguyên khí băng từ từ trong thân thể kết thành lồng phòng hộ.

Khinh miệt nhìn lồng phòng hộ, Quân Ly không chớp mắt nhìn, thờ ơ vung roi.

Khó có thể tưởng tượng một cây roi mảnh khảnh sẽ ngưng tụ sức mạnh cường đại như vậy.

Chỉ nghe thấy ầm ầm một tiếng, lồng phòng hộ của Nến Đỏ bị roi nhỏ phá vỡ, lực đạo cũng không tiêu giảm, vẫn chuẩn xác hướng về lưng Nến Đỏ!

Tiếng gió vù vù, roi nhỏ đi qua, không khí cũng như bị cắt, phát ra tiếng nổ chói tai.

Nếu bị quất trúng, cho dù không chết chỉ sợ cũng bị trọng thương khó trị!

Cho dù nàng là thần thú, có thể thừa nhận một roi này sao?

Từ nhỏ A Cha giáo dục bảo vệ chủ nhân, nàng đã học xong, bởi vậy bất luận thế nào cũng không đổi được!

Nhắm mắt lại, cho dù chết thì sợ gì?!

Tiếng xé gió vù vù đến gần, sợi tóc trên lưng nàng đều bị cháy đứt.

Cảm giác nóng rực dường như dán vào lưng nàng! Song chớp mắt một cái đã dừng lại!

Không sai, đúng là dừng lại, khoảng cách lưng chỉ một gang tay chợt dừng lại!

Nhưng quần áo trên người nàng vẫn bị thiêu mở một mảnh.

Chậm rãi mở to mắt, hung hăng nuốt nước miếng, Nến Đỏ cứng ngắc ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một tay, từ bên hông nàng lộ ra, trong lúc chỉ mành treo chuông chuẩn xác cầm cái roi suýt lấy nửa cái mạng của nàng.

Nàng ngây dại, trong nháy mắt không biết nên làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui