Phượng Nghịch Thiên Hạ

Mấy ngày kế tiếp, bình tĩnh khó tin.

Vốn vẫn đề phòng Yểm có thể tùy thời xuất hiện, song liên tiếp qua bảy tám ngày, trong Thành Lâm Hoài cũng gió êm sóng lặng.

Hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa sau ba ngày nữa, ánh mắt của nàng hồi phục, Hoàng thượng mừng rỡ thiết yến trong cung, để Chiến Dã tự mình đến mời Nguyệt Dạ tiến cung, tiếp nhận phong thưởng.

Nàng không có hứng thú với tặng phẩm, huống hồ gần đây một lòng tiến vào Vạn Thú Vô Cương, nào có tâm tư tham gia cung yến? Bởi vậy liên tiếp mấy lần cự tuyệt.

Cao thủ đều có cổ quái, huống hồ nàng đúng là cao thủ lánh đời, cho dù Hoàng thượng không giận cũng không nói thêm gì, chỉ sai người đem tặng phẩm tới.

Bắc Nguyệt quận chúa cũng tự mình tới, Lạc Lạc cũng đến đều bị từ chối, không tiếp khách là không tiếp khách, không vì thân phận người tới mà đặc biệt phá lệ.

Cả Thành Lâm Hoài, trừ Phong Liên Dực thì chỉ có Chiến Dã là có thể nhìn thấy nàng.

Gần đây hai ngày, Thành Lâm Hoài xảy ra một chuyện, một thôn trang phía tây ngoại ô xảy ra động đất, chết mấy dân chúng, phòng ốc gia viên cũng bị phá hủy.

Chiến Dã tự mình dẫn người đi cứu viện, động đất ở thời đại này vốn không phải tai nạn hiếm thấy, nhưng sau khi Chiến Dã trở về lại vội vã đến Tỏa Nguyệt Lâu gặp nàng.

Nàng hiện tại không hề có quan hệ với Nước Nam Dực, mặc dù đồng tình dân chúng chịu khó khăn, nhưng chuyện đã xảy ra, nàng muốn hỗ trợ đều không có biện pháp giúp, cho nên biết Chiến Dã nhất định có ẩn tình khác.

Cho nên dù bận rộn cũng dành thời gian gặp hắn.

Chiến Dã vừa vào cửa, nàng liền phát hiện trên trán hắn đều là mồ hôi lạnh, trên người vẫn mặc quân trang, phía trên có bùn đất cùng vết máu sau tai nạn, hẳn là vội vàng trở về gấp.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Nguyệt Dạ đang cầm chén trà, vài đêm không ngủ ngon nên hơi xanh xao.

"Không phải động đất." khuôn mặt lãnh khốc tuấn lãng lần đầu tiên lộ ra vẻ bối rối, giọng nói Chiến Dã khô khốc,"Là núi lửa!"

"Nơi đó sao lại có núi lửa?" Nguyệt Dạ từng đi ngang qua thôn trang kia, thanh sơn lục thủy, cây cối thành ấm, với kiến thức của nàng thì nơi đây căn bản không thể xuất hiện núi lửa.

"Ta là người đầu tiên chạy tới thôn, lúc ấy dân chúng sợ hãi trốn ra, chỉ có ta đi vào, chứng kiến cái khe chưa khép lại, phía dưới...... đúng là nham thạch nóng chảy!"

Nguyệt Dạ sắc mặt biến đổi, Chiến Dã không biết nói dối, nhìn bộ dáng hắn rõ ràng hết sức khiếp sợ.

Nàng đầu óc chuyển nhanh, trong nháy mắt liên tưởng đến biển lửa khôn cùng dưới tòa tháp thứ bảy trong Học viện Linh Ương!

Nàng nhớ kỹ lần đầu tiên cùng Chiến Dã đi vào, từ biển lửa chạy đến dưới đất âm lãnh có một thành thị xưa chìm trong đáy nước.

Nghe nói năm đó nơi đây cũng là thành trì phồn hoa, nhưng trong vòng một đêm biến mất.

Bởi vì có biển lửa bên ngoài nên Nguyệt Dạ cũng đoán tòa thành thị kia giống hòn đảo bên bờ Địa Trung hải, vì núi lửa bộc phát mà chìm vào đáy biển.

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên lạnh cả người, chén trà tay mơ hồ run rẩy.

Liếc Chiến Dã một cái, nàng biết trong lòng hắn khẳng định cùng ý tưởng với nàng.

Biển lửa khổng lồ dưới tòa tháp thứ bảy quá kinh người, vô biên vô hạn rộng lớn, một khi bộc phát thì Thành Lâm Hoài......

"Đúng là trời muốn diệt Nước Nam Dực sao?" Chiến Dã cười khổ một tiếng.

"Ngươi đừng lo lắng, tin tức này không nên để lộ, ta đi xuống phía dưới tòa tháp thứ bảy xem biển lửa có khác thường hay không." Nguyệt Dạ đặt chén trà xuống, giọng nói tỉnh táo có tác dụng trấn an, khiến Chiến Dã cũng chậm rãi tỉnh táo lại.

"Ta với ngươi cùng đi."

"Không cần." Nguyệt Dạ lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Chiến Dã, tỷ lệ dời đô của Nước Nam Dực có bao nhiêu?"

"Long mạch ở đây, ngai vàng không thể dời, cựu thần sẽ liều chết phản đối, huống hồ đại sự dời đô thì cũng phải mất từ 5 đến 6 năm."

"Nếu núi lửa bạo phát thì không thể làm gì được" Nguyệt Dạ kích động nói, tuy nhiên nghĩ lại thì một đại quốc mênh mông, đột nhiên dời đô sẽ khiến lòng người hoang mang rối loạn.

Thành Lâm Hoài đúng là vị trí ngai vàng của Nước Nam Dực, nếu bị núi lửa hủy diệt, lòng dân sao yên ổn được?

Hôm nay diệt Nước Đông Ly, Nước Tây Nhung cũng quy hàng, dư nghiệt của dân chúng hai nước cùng cựu thần vẫn còn rục rịch, một khi mất lòng dân thì khó mà giữ được Nước Nam Dực.

Chiến Dã là thái tử được bồi dưỡng từ nhỏ, Nước Nam Dực vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất trong lòng hắn, nếu không hắn sẽ không bối rối đến tìm nàng như vậy.

Nhưng núi lửa bộc phát, thành thật mà nói, nàng không có năng lực ngăn cản...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui