Phượng Nghịch Thiên Hạ

Trong giờ phút này có chăng hắn đang tưởng tượng chú rể là hắn, tân nương đúng là trưởng công chúa Huệ Văn...

Vài chục năm chấp niệm không chịu tiêu tan, thật đáng sợ.

Nghi thức trôi qua, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng tiêu du dương.

Trên quảng trường tiếng hoan hô rung trời, tiếng tiêu vốn hẳn bị bao phủ, nhưng bất thường ở chỗ ai cũng nghe được, giống như tiếng vọng ở trong đầu.

Tiếng hoan hô dần dần an tĩnh lại, mỗi người theo quán tính ngẩng đầu tìm kiếm chung quanh, nơi nào phát ra tiếng tiêu, nhưng giữa không trung không một bóng người a!

Một số cao thủ thực lực thâm hậu lại nhăn mi lại, trong tiếng tiêu ẩn chưa một cỗ nguyên khí rất cường đại, thông qua âm phù truyền lại lỗ tai mỗi người, cho nên ai cũng nghe rõ ràng.

Cao thủ thực lực như thế nhất định rất đáng sợ!

Bởi vậy những cao thủ đều đề phòng đứng lên, tiềm thức lấy nguyên khí bịt lỗ tai lại, không nghe ma âm loạn nhĩ này.

"Nhìn kìa là cái gì!" Trong đám người, một dân chúng đột nhiên chỉ vào bầu trời kinh hô.

Một đóa hoa đỏ tươi chậm rãi theo tiếng tiêu rơi xuống từ bầu trời, vạn dặm trời quang không mây nên thấy dễ dàng một đóa hoa hồng.

"Chỗ kia cũng có!"

"Chỗ này cũng có!"

Một giọng nói vang lên, ngay sau đó liên tiếp tiếng nói khác.

Trên trời quang đột nhiên có vô số đóa hoa màu đỏ nhẹ nhàng bay lả tả như mưa xuống.

Một đóa lại một đóa hoa hồng nở rộ, vui mừng đường hoàng, như ăn mừng ngày hôn lễ này.

Có mấy cao thủ các nước cau mày nhìn: "Ảo thuật?"

Suy nghĩ thứ nhất tự nhiên là lấy ảo thuật tạo thành hoa bay nhiều như vậy cùng với tiếng tiêu.

Có thể chế tạo ảo thuật khổng lồ như vậy, vậy nhất là cao thủ đã ngoài cửu tinh.

Nhưng đóa hoa rơi từ giữa không trung xuống, rơi vào tay những cao thủ, bọn họ mới biến sắc!

Những bông hoa lại là thật!

Cánh hoa mềm mại rơi vào bàn tay, mùi thơm thanh nhã, ảo thuật tuyệt đối không đạt được hiệu quả giống như thật thế được!

Chỉ chốc lát, hiện trường hôn lễ long trọng liền an tĩnh lại, chỉ có tiếng tiêu du dương thổi nhẹ nhàng, cùng với hoa bay đầy trời.

Trên đài cao, đám người Thương Hà Viện trưởng nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.

Đông đảo quý tộc cũng đứng lên, ngửa đầu đi xem, một ít cô gái quý tộc không nhịn được duỗi tay đón hoa hồng.

Xung quanh Hoàng thượng cùng Bắc Nguyệt quận chúa có rất nhiều cao thủ hộ vệ, chung quanh cũng mở ra kết giới, tránh hoa tàn xuống dính đến bọn họ.

Hôm nay là ngày vui lớn, sứ giả mỗi nước đều ở đây, nếu có mật thám hoặc là thích khách ẩn vào thì hiện tại là cơ hội tốt nhất để xuống tay!

Bắc Nguyệt quận chúa lặng lẽ nhấc khăn voan đỏ lên, trên trán một tầng châu ế, hai mắt sáng ngời.

"Vì sao bầu trời rơi nhiều hoa như vậy?" Thịnh cảnh đầy trời hoa hồng nở rộ, đẹp đến mức không thốt nên lời!

"Có lẽ là vì ăn mừng ngày vui của quận chúa." Lạc Lạc cười nói với nàng.

Bắc Nguyệt quận chúa thiện lương, mà tất cả mọi người đều nguyện ý thành toàn hôn nhân của nàng.

Nghe Lạc Lạc nói như vậy, trên mặt nàng chậm rãi ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu đi.

Giữa không trung không có ai, vậy tiếng tiêu và tiên hoa thật sự giống như trời giáng xuống.

Có vài dân chúng tưởng xuất hiện thần tích, bắt đầu quỳ lạy cầu khẩn.

Mặc dù cảnh tượng này trong mắt một số cao thủ biết có người làm ra, nhưng người làm chuyện này, nhất định có thực lực rất khủng bố, bởi vậy bọn họ nhịn không nói ra, quan sát cao thủ kia định làm gì tiếp theo.

Dân chúng đều là người bình thường, không biết nội tình trong đó, tưởng thần tích mà cúng bái, trong khoảng thời gian ngắn không có cách khống chế.

Hoa bay tới rất quỷ dị.

"Viện trưởng, có cảm giác hoa hồng này rất quen mắt không?" Trên đài cao, duy nhất vẫn ngồi trấn định chỉ có Thương Hà Viện trưởng cùng với mấy vị trưởng lão.

Nghe vậy, Thương Hà Viện trưởng gật đầu, thở dài: "Tương tự ma vật năm đó a."

Thương Hà Viện trưởng vừa nói, trong lòng đã run rẩy không nhỏ.

Mười mấy năm qua, Yểm mai danh ẩn tích, nhưng hắn còn sống, hơn nữa tùy thời đều trở về, điểm này, Thương Hà Viện trưởng không dám quên.

"Trong hoa hồng không bí mật mang theo bất cứ nguyên khí gì, hẳn không phải là ám khí đả thương người." Nam Cung trưởng lão tiếp một đóa hoa hồng vào tay, trên bàn tay hắn cũng lấy nguyên khí bao trùm mới dám đụng vào hoa này.

"Không nhất định mỗi đóa đều đả thương người, có lẽ có đặc biệt, không thể khinh thường." Thương Hà Viện trưởng sắc mặt ngưng trọng, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Công chúa Vĩnh Ninh bên người hoàng hậu đứng lên, chậm rãi đi tới bên vòng bảo hộ.

Không che chắn bất cứ gì, cho dù hoa hồng này nhẹ nhàng rơi trên người.

Trước khi Thương Hà Viện trưởng mở miệng, hoàng hậu đã lên tiếng nói: "Hồng Liên, ngươi đứng ở đó làm gì? Còn không mau trở về!"

Giờ phút này trên mặt đất đã lạc đầy đóa hoa, Hồng Liên cúi đầu, giơ chân đạp vỡ một đóa hoa, quay đầu lại nhu thuận cười nói: "Mẫu hậu từng nghe nói thần thoại của Nước Nam Dực chưa?"

Hoàng hậu nhăn mi lại, hôn lễ này nàng vốn không muốn có mặt, vì mình có con gái mới nên không thể không xuất hiện, lúc này trong lòng hậm hực, cũng không muốn nghe Hồng Liên nói thần thoại gì, chỉ lắc đầu.

Hồng Liên lại cứ thế nói, quên vẻ mất hứng trong mắt hoàng hậu.

"Từ xưa, Nước Nam Dực là một mảnh đất khô cằn, thần xuất hiện ở đây thổi lên tiếng tiêu, thức tỉnh linh hồn đất cằn ngủ say, lấy hoa Phù Tang nở rộ nặn thành hình người, đây là khởi tổ nguồn gốc của Nước Nam Dực. Mặc dù là thần thoại, nhưng dân chúng tầm thường cũng tin tưởng thờ phụng, hoa này đúng là hoa Phù Tang."

Giọng nói Hồng Liên không lớn, song trong tiếng tiêu quanh quẩn ở quảng trường, giọng nói của nàng được rất nhiều người nghe được.

Thương Hà Viện trưởng bỗng nhiên đứng lên, trực tiếp chạy ra khỏi kết giới, đi tới bên ngoài.

"Đây là...có người cố ý sáng tạo thần tích này?"

Nhìn trong quảng trường, hơn nửa dân chúng cũng đã quỳ xuống cúng bái, sắc mặt Thương Hà Viện trưởng lần đầu tiên thay đổi như vậy.

Trong ngày đại hôn của Bắc Nguyệt quận chúa, sáng tạo thần tích......

Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều người đột nhiên hiểu rõ gì đó.

Hoàng hậu cũng nghĩ thông suốt, mặt không đổi sắc, nhưng nhìn hướng Bắc Nguyệt quận chúa cười lạnh một tiếng: "Không ngờ còn có người vụng trộm giúp cô ta như vậy!"

"Mẫu hậu, ngài đang nói gì thế?" Hồng Liên cầm một đóa hoa Phù Tang đến gần bà.

Hoàng hậu hốc mắt ửng đỏ, thì thào nói: "Chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt làm chuyện quang minh lỗi lạc sao? tại sao chỉ có Anh Dạ của ta bị báo ứng..."

Nói xong mới đột nhiên ý thức Hồng Liên ngay bên cạnh, hoàng hậu vội vàng ngẩng đầu nhìn ả.

Hồng Liên bi thương cười, không nói gì thêm, quay đầu đi.

"Hồng Liên..."

"Ở trong lòng mẫu hậu lúc nào cũng canh cánh tới Anh Dạ, ta...chỉ là người thừa"

Hồng Liên nói xong bước nhanh xuống khán đài, không định ở lại.

Lúc đi xuống bậc thang, vừa lúc gặp Chiến Dã vội vã vượt qua, hiển nhiên cũng muốn nói rõ chuyện tình cho Hoàng thượng.

Hồng Liên duỗi tay ngăn cản hắn, cười nói: "Hoàng huynh, một mình Bắc Nguyệt quận chúa thật sự là tụ tập hàng vạn hàng nghìn sủng ái, phụ hoàng sủng ái cô ta, Bố Cát Nhĩ gia tộc coi cô ta như trân bảo, hiện tại, còn có người vì cô ta sáng tạo thần tích, khiến dân chúng cũng yêu quý cô ta. Vận may như vậy thật khiến người ta đố kỵ đúng không?".

Sắc mặt Chiến Dã xanh mét nói:"Đừng nói lung tung!"

"Ta có không nói lung tung, ngươi trong lòng hiểu rõ, ngươi xem dân chúng đã bắt đầu cúng bái cô ta kia kìa? Đúng là coi cô ta trở thành thần chuyển thế, ký thác tín ngưỡng. Ta thật muốn biết người sau lưng phí công sức lớn như vậy, hao tổn nguyên khí giúp cô ta là ai!"

"Ngươi muốn làm gì?" Chiến Dã âm lãnh nhìn nàng, nếu ả dám làm loạn Nước Nam Dực, hắn cũng bất chấp chuyện làm mẫu hậu thương tâm.

Hồng Liên cười lạnh ngẩng đầu nhìn lên không trung nói: "Cao thủ như thế, ta có thể làm gì? Hoàng huynh nhìn ta hung ác như vậy, thật khiến lòng người lạnh ngắt, ta mới là muội muội ngươi a."

"Nếu ngươi biết là muội muội của ta, đừng chọc tức ta, ta có thể khoan thứ ngoại nhân, nhưng thân nhân ta luôn luôn không nể mặt!"

Chiến Dã để lại lời nói tàn nhẫn liền vượt qua ả đi lên, Hồng Liên đứng tại chỗ cười lạnh.

"Được mẫu thân, được huynh trưởng, đây là thân tình sao? thật khiến người ác tâm!" Mặc dù bừa bãi khinh thường, song đáy mắt lại có một tia ủy khuất khổ sở, nhưng vẫn nhanh chóng biến mất.

Nhìn hơn trăm họ trên quảng trường cử hành, Hoàng Bắc Nguyệt ở kết giới giữa không trung cũng lắp bắp kinh hãi, chuyện này ngoài dự liệu của nàng.

Yểm chống ô đỏ, chỉ hơi động ngón tay, trên bầu trời hoa hồng đổ xuống tựa như tuyết rơi.

Loại thực lực này, thật sự rất biến thái!

"Có phải đúng như ngươi mong muốn hay không?" Yểm yêu mỵ cười "Thần thoại tái hiện, vạn người quỳ lạy, ha ha ha!"

Hoàng Bắc Nguyệt buông tiêu trúc, thản nhiên hỏi: "Ta nhớ trước đây ngươi triệu hồi hoa ra cũng không phải là hoa Phù Tang."

Hoa Phù Tang mặc dù màu sáng, nhưng với tính cách hoa lệ của Yểm thì sao có thể thích loại hoa đơn điệu này?

"Ta giúp ngươi hết sức a, ta thích nhìn tiểu mỹ nhân cao hứng." Đôi mắt Yểm đỏ sậm hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Bắc Nguyệt quận chúa phía dưới, tấm tắc sợ hãi than.

Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Ta ở bên cạnh ngươi, cũng không cần nhìn người khác chứ."

Yểm quay đầu, bị nụ cười trong suốt của nàng kéo lại mà hơi thất thần, ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác.

"Cứ như vậy, hẳn là không ai dám bắt nạt cô ấy chứ." Nhìn Bắc Nguyệt quận chúa phía dưới ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn hoa Phù Tang rơi xuống, trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt cũng lộ ra một tia vui mừng.

Đối với nàng mà nói, Bắc Nguyệt quận chúa như là khát vọng của chính mình, đơn giản mà hạnh phúc, thật tốt a.

Nàng không chiếm được, ít nhất để người giống nàng như đúc đạt được, coi như là một loại an ủi đi.

Nàng không thổi tiêu trúc, Yểm cũng ngừng tán hoa rơi xuống, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây, những đám mây cũng sạch sẽ thuần trắng như vậy.

Vừa rồi đúng là hoa Phù Tang rơi xuống, nhưng giờ phút này thiên biến, đã từ từ xuất hiện cầu vồng, càng phụ trợ thần tích xuất hiện.

Trong hôn lễ long trọng xuất hiện thần tích như vậy, tin rằng không bao lâu nữa chuyện này sẽ truyền khắp Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

Bắc Nguyệt quận chúa dươi thần tích dưới thần quang hư ảo này mà được che chở trọn đời.

Đây là mục đích của nàng, hiện tại đạt được mục đích, không cần tiếp tục ở lại.

"Đi thôi."

Nàng và Yểm cùng xoay người, không còn quá nhiều lưu luyến với nơi này, cho nên đi vô cùng dứt khoát.

Kết giới trong suốt lướt qua bầu trời, không hề lưu lại cực nhỏ dấu vết, vẫn tinh không vạn lí, tựa hồ chưa từng có người tới.

Bọn họ đi không lâu, hoàng đế Phong Liên Dực của Nước Bắc Diệu mới muộn màng tự mình đến chúc mừng.

Hộ vệ thành đàn, y quan nghiêm chỉnh, tóc buộc lên cao, bớt đi vẻ phong nhã nhàn tản ngày thường, tăng thêm vẻ lãnh khốc nghiêm cẩn của đế vương.

Vì an toàn, hoàng tộc cùng sứ thần đều từ một thông đạo cạnh quảng trường đi ra, bởi vậy bọn họ vừa xuất hiện không nhìn thấy tràng diện vui mừng, chỉ thấy một đống hoa Phù Tang màu đỏ, cho nên mọi người ngơ ngẩn.

Dân chúng quỳ trên mặt đất, đọc kinh, thành tín cúng bái.

Tình cảnh hôn lễ này khác xa trong tưởng tượng, bởi vậy ngay cả Phong Liên Dực cũng nhíu mày nhìn.

Một đóa hoa Phù Tang được một bàn tay hư vô cầm lên, Ảnh Hoàng cất tiếng: "Bệ hạ, trong hoa sót lại nguyên khí, là ma thú."

Nhìn thấy hoa hồng trong nháy mắt, Phong Liên Dực đã liên tưởng đến Yểm, nhưng không nghĩ ra hắn có dụng ý gì khi để đầy trời hoa rơi xuống.

Ảnh Hoàng đem hoa Phù Tang đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, giơ tay lên khẽ xoay trong không khí, cau mày nói: "Còn có một luồng nguyên khí khác, là....."

"Là nàng." Phong Liên Dực thốt ra lời trước khi hắn nói, không suy nghĩ, nhanh chóng chạy bộ ra ngoài.

Nàng tới sao?

Trên khán đài một mảnh hỗn loạn, vừa rồi một màn long trọng tốt đẹp, trời giáng thần tích, đối Nước Nam Dực mà nói là thiên đại phúc âm, Hoàng thượng cao hứng cười to, lập tức hạ lệnh cả nước ăn mừng ba ngày.

Bởi vậy trên khán đài náo nhiệt, mà dưới khán đài dân chúng cũng vui mừng khôn xiết, người người nhốn nháo, nhìn sang toàn người là người.

Biển người mênh mông, không nhìn thấy nàng ở đâu?

"Bắc diệu vương!" Chính lúc nhìn chung quanh tìm kiếm, Chiến Dã vội vã đi tới, hạ giọng nói "Đúng là nàng làm, tuy nhiên nàng không lộ diện."

Phong Liên Dực lúc này mới chợt hiểu, thản nhiên gật đầu: "Rất phù hợp cá tính của nàng."

"Bệ hạ, mạo muội hỏi một câu, biết nàng đi đâu không?" Chiến Dã do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi.

"Ta cũng không biết, tuy nhiên......" Dừng một chút, Phong Liên Dực khôn ngoan lãnh đạm nói,"Nước Nam Dực có nàng mới là thần tích thật sự."

Chiến Dã ngẩn ra, cẩn thận suy ngẫm câu nói của hắn, đột nhiên sắc mặt đại biến: "Nàng đi phía dưới tòa tháp thứ bảy, không phải là..."

"Hôm nay là đại hôn của Bắc Nguyệt quận chúa, ngày vui lớn, không nên bàn chuyện vặt khác." Phong Liên Dực thản nhiên nói xong, liền lễ tiết gật đầu với Chiến Dã, đi hướng Bắc Nguyệt quận chúa cùng Hoàng thượng.

Hắn lần này đến Nước Nam Dực chỉ vì chúc mừng đại hôn của Bắc Nguyệt quận chúa, cảm tạ thiếu nữ này đem Nguyệt tới cạnh hắn.

Thật không ngờ, trong lúc này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Ở nơi này hắn tưởng rằng Nguyệt vĩnh viễn mất đi lại lần nữa trở về bên cạnh hắn, hắn quý trọng như vậy, đã dè dặt như thế, không ngờ vẫn mất đi nàng.

Nguyệt, ta không biết rốt cuộc phải làm thế nào, có nên đổi một phương pháp khác để không cần đau lòng vì ngươi hay không?

Hắn đi qua đầy đất hoa hồng, nụ cười trên mặt từ từ lãnh đạm, biến mất, giống như ánh nến cháy tới tận cùng trong bóng tối...

Đoạn đường này đi quá cô độc

**** Bắc Nguyệt Hoàng triều****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui