Phượng Nghịch Thiên Hạ

"Ha ha ha... Hoàng Bắc Nguyệt! Ngươi thật sự hạ thủ được sao? ta biết ngươi rất quan tâm sư phụ ngươi, giết ta, hắn vĩnh viễn biến mất!" đôi mắt màu đỏ nháy mở, phóng xuất ra ánh sáng đỏ, hắn dữ tợn cười lớn.

Ma tính lại bắt đầu ăn mòn, Linh Tôn lãnh đạm lạnh lùng đã biến mất.

Sau khi biến thành Quân Ly cũng khiến nàng gia tăng quyết tâm cùng dũng khí!

Ma thú chết tiệt!

Nhìn thấy ánh mắt nàng trong nháy mắt nảy sinh ác độc lạnh như băng, Quân Ly đột nhiên ngẩn ra, lập tức hiểu nàng thật sự xuống tay, liền cố gắng giãy dụa, lớn tiếng nói: "Tống Mịch! Ngươi chẳng phải muốn hoàn thành kế hoạch sao, còn không mau đi ra!"

Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, lập tức gió lạnh phía sau tập kích, nàng lăn một vòng, chỗ vừa đứng lập tức bị một mảnh tinh sa phân tán cháy thành một lỗ hổng thật lớn.

Quay đầu nhìn phía sau không có gì hết, Tống Mịch vừa xuất hiện lại nhanh chóng trốn vào kết giới, rất rõ ràng không muốn thực sự giao chiến với nàng.

Nàng nhìn về phía Lục Hồn Phong Ấn, phát hiện động băng Lục Hồn Phong Ấn cũng không thấy!

Khắp nơi này đều là kết giới Tống Mịch, hắn qua tự nhiên xuất quỷ nhập thần.

Lông mi lạnh lùng run kên, vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt khó chịu, nhanh chóng kết ấn, hai tay vỗ mạnh trên mặt đất, vô số bùa chú màu đất từ hai tay nàng khuếch tán lên bốn phương tám hướng.

Tốc độ bay nhanh, gặp phải ngăn cản liền lập tức bò lên trên vách tường, trong nháy mắt khắp mặt đất đều là hoa văn bùa chú.

Trên chú văn chợt lóe sáng, chú văn biến mất, Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ tay đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài.

Phong ấn không gian, xem ngươi có chạy được như chuột độn thổ không?

Nàng bay nhanh khỏi cửa động, phía trước một mảnh đất trống trải là một khe núi trơ trọi, hai bên đỉnh núi cao hiểm trở đột ngột mọc từ đất lên, bãi đã bén nhọn trải rộng hai bên, dọa người ngã từ trên xuống.

Ngẩng đầu nhìn địa thế núi trên đỉnh đầu chỉ lộ ra tinh tế một mảnh trời, hình như có ánh mặt trời.

Trời sáng mau quá.

Nơi này, quả nhiên hiểm trở!

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi ra ngoài, bởi vì một mảnh trời có quá ít ánh sáng, mà chung quanh không có bất cứ nguồn sáng gì, cho nên chung quanh mông lung.

Nàng giơ tay lên, nguyên khí hỏa tứ tán, chung quanh tối mịt trong nháy mắt đã được lửa chiếu sáng.

Nàng đứng thẳng, phía trước còn một cái kết giới kiên cố, đối diện kết giới là Quân Ly cùng Lục Hồn Phong Ấn, bên trong là Tống Mịch, hắn vươn người mà đứng, cầm trong tay một cây gậy màu đen, nàng liếc mắt một cái nhận ra đó là cây vô cực thiên khóa cuối cùng trên lưng Mặc Liên.

Trong lòng trầm xuống, có cảm giác lạnh như băng.

Tống Mịch nắm vô cực thiên khóa, cau mày, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt màu vàng rất thất vọng nhìn về trong góc.

Hoàng Bắc Nguyệt theo ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn qua, đột nhiên cắn chặt răng mới không kinh hô lên!

Mặc Liên!

Đó là Mặc Liên!

Mặc Liên bị lấy đi cây vô cực thiên khóa cuối cùng, khóe mắt Hoa Kết Ngạnh yêu dị nở rộ ra, hai mắt đen như mực không có lòng trắng như khiến người ta lâm vào địa ngục.

Nhưng hắn không tràn ngập lệ khí như lần trước, không giống dã thú mất cảm tình chỉ biết công kích cùng giết chóc. Hắn chỉ run rẩy co ro trong góc, hai tay cào lung tung vào tảng đá bên cạnh, cào đến máu chảy loang lổ.

"Ô...hu hu....." Hắn cả người phát run, như con thú bị dồn vào chân tường mà kêu lên tiếng bi ai.

Nhìn thấy hắn như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt tức giận đến nổ mắt "Tống Mịch! Ngươi là súc sinh chết tiệt!" Nàng nắm tay, một quyền đánh mạnh vào kết giới!

Ầm ầm một tiếng, bề mặt ngoài kết giới kiên cố xuất hiện vô số vết nứt.

Nàng tiếp tục đấm mạnh về kết giới lần thứ hai!

Tống Mịch thản nhiên liếc nàng một cái, tiếp tục quay đầu, đáy mắt thất vọng cùng chán ghét. Giống như từ nhỏ ôm kỳ vọng vào đứa con ruột, nhưng sau này lớn lên lại phát hiện đứa con trai này lại ngu ngốc.

Loại thất vọng này khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhăn nhó lại!

"Ta đã sớm biết ngươi vô dụng như vậy! Hừ, lãng phí nhiều năm bồi dưỡng ngươi, để ta uổng công một hồi!"

Tống Mịch vừa nói đã đi tới chỗ Mặc Liên, trong tay vô cực thiên khóa xoay tròn, để ở trên vai Mặc Liên, mà tay kia kết ấn, phù khắc màu vàng biến ảo ra từng tàn ảnh.

Năm ngón tay chộp lại, trên ngón tay thon thả đột nhiên mọc ra móng tay dài, hắn đè bàn tay xuống, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Mặc Liên, móng tay sắc nhọn từ cắm vào xương sọ.

Mặc Liên kêu thảm một tiếng, muốn đứng lên phản kháng, nhưng Tống Mịch lại dùng vô cực thiên khóa đâm mạnh vào sau lưng hắn!

Hắn "Ô" một tiếng, không phản kháng được, ngã nhào trên đất.

Nắm đấm thứ ba của Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp nổ nát vô số tầng gia cố kết giới. Ngẩng đầu nhìn thấy một màn kia, không nói hai lời, triệu hồi Nến Đỏ từ trong không gian linh thú ra, hình thái rồng phóng lên cao, ánh chớp màu vàng trên sừng rồng đánh xuống!

Tống Mịch giơ một tay lên, quyền trượng màu vàng ngăn lại, ngăn trở ánh chớp!

Hoàng Bắc Nguyệt bước về phía trước, đột nhiên, Lục Hồn Phong Ấn chấn động, 6 cây cột vuông kịch liệt lay động, Quân Ly chậm rãi đứng lên, hai mắt màu đỏ ngước lên từ một cột trụ vuông, roi đỏ trên ngón tay đột nhiên bắn ra.

Nàng tránh né sang bên cạnh, lúc này tuyệt đối không nương tay!

"Lục Hồn Phong Ấn! Phong!" Trong tay tuôn ra vô số nguyên khí màu đen, đánh mạnh về phía Lục Hồn Phong Ấn, sáu cột vuông bị quấn cùng một chỗ!

Quân Ly hai mắt như máu, giận dữ hét: "Không thể! Không thể nào! Aaaa..."

Sáu cột vuông tụ họp quấn chặt, trong nháy mắt sẽ bóp nát Quân Ly!

"Ta không tin! Linh Tôn, ngươi đến chết cũng không chịu khuất phục sao? ta sẽ không khinh địch chết như vậy! Muốn chết cũng kéo nha đầu này theo!" Quân Ly phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Lục Hồn Phong Ấn hợp lại, Hoàng Bắc Nguyệt tựa hồ nhìn thấy trong chốc lát hai mắt Quân Ly trong phong ấn đen nhánh như mực, trong chốc lát lại đỏ tươi như máu.

Quân Ly, rời xa ánh mặt trời, rơi vào bóng tối, hắn hẳn là cao cao tại thượng a...

Hoàng Bắc Nguyệt tim như bị đao cắt, hai tay hợp cùng một chỗ, Lục Hồn Phong Ấn cũng gắt gao áp bách Quân Ly, hắn không chết không bỏ qua!

Quân Ly kêu thảm thiết biến thành cuồng tiếu, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, tiếng cười ngưng hẳn trong nháy mắt, Lục Hồn Phong Ấn đột nhiên nổ mạnh, máu cùng lửa cháy đột nhiên phun ra.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở bên cạnh, thoáng cái bị bắn ra ngoài, đánh lên trên vách đá đá lởm chởm lồi lõm, phun ra một ngụm máu.

Nồng đậm chướng khí lan tràn ra, kịch độc vô cùng, tung bay ở trong không khí, không gian cũng bị ăn mòn, song, chướng khí xuất hiện đến đâu cũng bị ngọn lửa bám theo.

Chướng khí lan qua, lửa cháy cũng thiêu đốt tới, cắn nuốt chướng khí, thiêu đốt thành hư vô.

Nàng biết đó là sự giúp đỡ cuối cùng của Linh Tôn, hắn rốt cuộc hoàn toàn bái biệt cùng ánh mặt trời, vĩnh viễn biến mất trong thời không, hơn nữa cũng không có kiếp sau.

Hắn nguyện theo lẽ thường giữ lại tôn nghiêm thần thú mà rời đi, nàng cũng hoàn thành hứa hẹn với hắn.

Sư phụ, một khắc lửa cháy cuối cùng kia, người có thấy phát sáng chói mắt như ánh mặt trời không...

Hoàng Bắc Nguyệt đứng khỏi mặt đất, nước mắt ngập trong hốc mắt, song nàng không hề dừng lại, trong tay ánh sáng xanh ngưng tụ thành bảo kiếm, vô số ánh sáng xanh bay múa lượn lờ, như là sao chổi bay về phía Tống Mịch.

Nhìn thấy Quân Ly chết, Tống Mịch chau mày, biết không còn ai vì hắn mà ngăn Hoàng Bắc Nguyệt.

Mặc dù lúc này vẫn chưa lấy hết toàn bộ sức mạnh trong thân thể Mặc Liên, nhưng cũng đủ rồi!

Hắn muốn sinh Mặc Liên ra là bởi có Thuật Chiêu Hồn, nuôi Mặc Liên, hy vọng hắn một ngày trở thành vũ khí của mình, đáng tiếc, Mặc Liên vì một người phụ nữ mà phản bội hắn!

Tuy nhiên, hắn đã sớm có chuẩn bị, không hẳn Mặc Liên là một loại vũ khí, nói chính xác thì Mặc Liên là một bình chứa tuyệt đỉnh.

Mặc Liên thiên phú, Mặc Liên huyết thống, tất cả đều được lựa chọn tỉ mỉ, hắn hao hết tâm huyết cùng thời gian mới bồi dưỡng ra, vì thế trả bất cứ giá nào, hắn sẽ không cho phép lãng phí cực khổ vô ích.

Buông Mặc Liên ra, Tống Mịch lập tức lui về phía sau, mà Mặc Liên cũng mềm mại ngã xuống.

Hoàng Bắc Nguyệt đánh thốc lên, tiếp được hắn "Mặc Liên!"

Hắn ngã vào trong lòng nàng, vẫn kêu u u, hai mắt đen nhánh như mặc, khóe mắt Hoa Kết Ngạnh giống như héo rũ, từng cánh hoa buông xuống, rũ dưới khóe mắt hắn, như bóng ma nặng nề.

Da tay tái nhợt không còn máu, kẻ khác đau lòng co rút.

Hoàng Bắc Nguyệt ôm hắn một chút, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không có việc gì, có ta ở đây."

Mặc Liên run run, hoàn toàn không biết người ôm hắn là ai, không có vô cực thiên khóa áp chế, hắn hoàn toàn không có bản tính, chỉ có thú tính đáng sợ.

Nhưng lúc này đây, hắn cố gắng áp chế, thà chết cũng không động thủ.

Hắn không muốn động thủ, hắn biết Tống Mịch sẽ khiến hắn đối phó ai, hắn đã làm một lần, hối hận không chịu nổi, tuyệt đối không phạm sai lầm thứ hai.

Bởi vì lần thứ hai, hắn sẽ không có cách để nàng trở về.

Thuật Chiêu Hồn chỉ có thể dùng một lần, hắn không có gì để trao đổi nàng trở về lần nữa...

Hắn lạnh run, cuộn mình nằm trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt sờ sờ đầu của hắn, để hắn nhẹ nhàng tựa vào tảng đá, nhẹ giọng nói: "Chờ ta một lát."

Nàng đứng lên, Mặc Liên lập tức ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

Nàng quay đầu lại nhìn, biết hắn không có khí lực nhưng vẫn đi tới trước, con ngươi thanh lạnh nhìn thẳng Tống Mịch.

Tống Mịch nhìn nàng mỉm cười, lấy đi phần lớn sức mạnh của Mặc Liên, toàn thân hắn đã khác trước.

Trên y bào lóe tia sáng vàng chói lọi, một tầng ánh chớp màu đen chậm rãi ngưng tụ, quyền trượng trong tay cũng biến thành màu đen, da tay tái nhợt, hai mắt thâm thúy.

Quan trọng nhất là dưới khoé mắt của hắn có một đóa Hoa Kết Ngạnh màu đen đang từ từ nở rộ, nở đến cực hạn, quỷ dị, khủng bố.

"Ha ha ha ha..." Hắn thấp giọng cười, nhìn hai tay mình, cảm giác hết sức mãn nguyện "Cuối cùng cũng không uổng công, đứa nhỏ này cũng không phả phế vật."

Hoàng Bắc Nguyệt mặt như sương lạnh, lạnh lùng nói: "Ngươi gây ra thương thế của hắn, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm lần!"

"Thử xem đi!" Tống Mịch dữ tợn nói "Ta rất tin, Mặc Liên không thể kém bất kỳ ai, thậm chí còn mạnh hơn cả Vạn Thú Vô Cương!"

Không muốn nghe nói những điên dại, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp động thủ!

Người điên! Hắn quả thực là người điên.

Ánh sáng xanh như được huấn luyện, bắn ra từ hai bên cánh tay, vây Tống Mịch lại.

Mà Tống Mịch dữ tợn cười ra tiếng, hai tay cào một cái, bắt được hai ánh sáng màu xanh.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới lúc đầu Mặc Liên mở ra bốn cây vô cực thiên khóa mà khủng bố công kích nàng.

Mặc dù đã chết rồi sống lại, nhưng nhớ tới lúc đầu vẫn còn sợ hãi.

Tống Mịch, sẽ hung mãnh hơn so với Mặc Liên kia sao?

Ánh sáng xanh bị bắt được, nàng sắc mặt bình tĩnh, ngón tay vừa động, ánh sáng xanh đột nhiên chia làm vô số ánh sáng nhỏ, như rắn bò lên bàn tay Tống Mịch!

Tống Mịch xé ra ánh sáng xanh, ánh chớp màu đen lôi hiện ra bề mặt da tay, gầm nhẹ một tiếng, chấn động toàn bộ ánh sáng xanh tứ tán!

Hoàng Bắc Nguyệt bị chấn động cấp tốc lui về phía sau, nhưng lập tức lại đánh thốc lên, khí đen cùng ánh sáng xanh lượn lờ thành một đoàn, chiến đấu cùng nguyên khí màu vàng của Tống Mịch, ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt chiếu sáng khắp sơn cốc!

Trong màn hào quang vạn thú dâng lên, đủ loại mãnh thú kêu rống chấn động sơn cốc.

Grao... grao... grao.

Bóng dáng mãnh thú đen nhánh bay vọt ra, băng, hỏa, phong, lôi, thổ, năm loại nguyên khí hung mãnh chạm vào nhau, nguyên khí dao động trở nên cường đại hơn.

Sơn cốc không ngừng rung động, vô số hòn đá từ trên rơi xuống, vỡ tung trên mặt đất.

Vạn thú phi nhanh, vô số ánh chớp màu đen đột nhiên tuôn ra hòa vào nguyên khí màu vàng, bao phủ tới đám thân ảnh mãnh thú kêu rống, hóa thành tro tàn.

Ánh sáng vừa thu lại, Hoàng Bắc Nguyệt trượt về phía sau, thắt lưng bị trọng thương, một dấu vết máu kéo dài, nhưng nàng không hề nhăn mi, chỉ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía trước.

Tống Mịch cũng chậm rãi xuất hiện, trên người cũng có không ít vết thương, nhưng hắn lại ngửa đầu cuồng tiếu: "Ha ha ha... Vạn Thú Vô Cương cũng chỉ có thế! Ta đã sớm biết, Mặc Liên tuyệt sẽ không để ta thất vọng, ha ha ha..."

Khốn nạn!

Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng, hung hăng phun ra bọt máu, ngón tay nắm chặt thanh bảo kiếm màu xanh, gật đầu với Nến Đỏ, Nến Đỏ hiểu ý, ánh chớp màu vàng phụt ra từ sừng rồng.

Tống Mịch lạnh mắt nhìn động tác của nàng, lúc đối phó với Quân Ly nàng đã bị nội thương không nhẹ, hắn không tin nàng có thể chống giữ được lâu!

"Hoàng Bắc Nguyệt, thời đại Vạn Thú Vô Cương hẳn là kết thúc, sau này, thiên hạ là của Tống Mịch ta." Hắn tà nịnh cười rộ lên, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn mỹ trở lên vặn vẹo.

Hoàng Bắc Nguyệt thương hại nhìn hắn "Tống Mịch, ngươi bị hận thù che mắt, thiên hạ của ngươi thì sao? Mặc dù ngươi vượt qua Hiên Viên Vấn Thiên, nhưng Huệ Văn trưởng công chúa sẽ không bởi vậy mà yêu thương ngươi."

"Câm miệng!" Tống Mịch lập tức dữ tợn quát "Cho dù nàng không thương ta, sức mạnh cường đại cũng sẽ làm nàng khuất phục, không ai có thể ngăn cản ta có được nàng!"

"Đáng tiếc, thời gian đã không quay trở lại." Nhìn người vì tình yêu mà trở nên đáng thương như vậy, nàng chỉ có thể thở dài.

Tống Mịch hoảng hốt giật mình một cái, ngước đôi mắt màu vàng lên, yên lặng nhìn nàng "Năm đó lúc nhìn ngươi, ta tưởng rằng nhìn thấy nàng, không chiếm được nàng, có lẽ ngươi có thể bồi thường."

Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt cười lạnh:"Ngươi thật choáng đầu, ta Hoàng Bắc Nguyệt chỉ cần còn sống một ngày thì tuyệt đối không cõ chỗ cho ngươi sống!"

"Ta có thể biến Mặc Liên thành không phải hắn, cũng có thể biến ngươi trở thành không phải ngươi." Tống Mịch dường như đã tính trước, cười ha hả.

Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặt, bảo kiếm màu xanh chỉ hướng bầu trời, ầm ầm một tiếng, dẫn trời giáng sấm sét!

"Thiên Phạt!"

Trên sừng rồng của Nến Đỏ nổ bắn ra ánh chớp vàng, hội tụ cùng nàng một chỗ, trong nháy mắt lưới sấm xét từ bốn phương tám hướng đan vào.

Một cái sấm sét bổ qua trên đỉnh đầu Tống Mịch, hắn chợt lóe thân né tránh, ngay sau đó, ánh chớp liên tiếp nổ mạnh bên người!

Hắn triệu hồi ra ánh chớp màu đen vây quanh thân thể, ngăn cản Thiên Phạt.

Thiên Phạt uy lực không thể khinh thường, Hoàng Bắc Nguyệt toàn thịnh càng cường đại hơn so với lúc Hiên Viên Vấn Thiên cùng Quân Ly hợp lực sử xuất!

Thiên lôi hạ xuống như ông trời trừng phạt, không nể mặt, chỉ cần lây dính lập tức bị chém thành tro bụi!

Tống Mịch mắt lạnh nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, đừng xem thường hắn, không, phải nói, đừng xem thường Mặc Liên!

Hắn biết Thiên Phạt hao phí rất lớn nguyên khí, Hoàng Bắc Nguyệt đã triệu hồi Vạn Thú Vô Cương ra đến, lấy nguyên khí màu đen cuồn cuộn không ngừng của Vạn Thú Vô Cương mà chống đỡ Thiên Phạt không ngừng rơi xuống!

Grao... grao

Trong khối hắc ngọc thần bí thường thường có một con mãnh thú sức mạnh cường đại nhảy ra, linh thú cấp cao, thậm chí còn là thần thú!

Từng đàn mãnh thú vây chung quanh, tựa hồ chờ hắn suy yếu một chút sẽ tập thể đánh thốc lên, gặm hắn đến tan xương.

Hắn giơ quyền trượng lên, ánh chớp màu đen theo cánh tay bò đầy quyền trượng, nhẹ nhàng lay động, trên đỉnh quyền trượng đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.

"Thần nộ!" Hắn âm trầm cười rộ lên.

Xuyên thấu qua vô số ánh chớp màu vàng cùng màu đen, nhìn thấy nụ cười của Tống Mịch thật khiến người ta run sợ. Trái tim Hoàng Bắc Nguyệt đập mạnh, tiềm thức toàn thân điều động nguyên khí màu đen

Phòng bị, nhưng thay đổi suy nghĩ.

"Nến Đỏ cẩn thận!" Nàng đột nhiên hô to!

Ngay lúc nàng hô lên, quyền trượng Tống Mịch quay vòng một cái, tia sáng màu vàng chói mắt đột nhiên kéo dài ra, mang theo lực lượng thần bí, đột nhiên đâm hướng trái tim Nến Đỏ!

Trời giáng ánh chớp vàng, cũng không thể ngăn cản thần nộ màu vàng!

Mấy mãnh thú gần Nến Đỏ bị ý thức nàng thúc dục, không để ý đánh thốc lên, chỉ cần đụng với ánh sáng màu vàng sẽ lập tức hóa thành từng đóa hoa sen màu đen, nhanh chóng nở rộ, nhanh chóng héo tàn!

Thân hình Nến Đỏ khổng lồ, duy trì Thiên Phạt không thể tránh!

Tiếng cười như điên của Tống Mịch quanh quẩn bốn phía.

Hoàng Bắc Nguyệt không có lựa chọn, thân hình thoáng một cái, hàn băng nặng nề dựng đứng sừng sững ở trước mặt Nến Đỏ, chính mình phi thân, lúc ánh sáng vàng xuyên phá hàn băng, một kiếm chặt đứt ánh sáng vàng!

Ánh sáng vàng lùi về quyền trường của Tống Mịch, mà Thiên Phạt cũng nhanh chóng thu về, ánh chớp vàng hung mãnh không thể thu về trong nháy mắt, bởi vậy không ít ánh chớp sẽ bắt đầu phản phệ nguyên chủ.

Hoàng Bắc Nguyệt may mắn không sao, Nến Đỏ trực tiếp bị Thiên Phạt đẩy ngược ra, đánh vào một khối núi đá sắc bén, phía sau lưng vạch ra một vết thương khủng bố.

"Đây là khuyết điểm của Thiên Phạt." Tống Mịch nắm quyền trượng đi tới "Ta nhiều năm nghiên cứu mọi chuyện về Hiên Viên Vấn Thiên. Thiên Phạt có ánh chớp rất khủng bố, nhưng chỉ cần có thể đột phá một chút, đó là chỗ trí mạng."

Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt lạnh lẽo, nàng hành động nhanh nhẹn, bị cắn trả rất nhẹ, nhưng vẫn bị Tống Mịch nói kích động đầy tức giận!

"Người triển khai Thiên Phạt cần phải tập trung tinh thần, toàn bộ tinh thần ứng phó, triệu hồi sư cùng triệu hồi thú hỗ trợ lẫn nhau, kẻ thù bên ngoài không thể tới gần, nhưng chỉ cần đột phá từ bên trong Thiên Phạt, tự nhiên có thể phá Thiên Phạt."

Có thể nhìn thấu khuyết điểm Thiên Phạt, Tống Mịch này nếu không phải kẻ địch thì bọn họ có thể nói chuyện một phen.

Nàng cũng phát hiện khuyết điểm của Thiên Phạt, nhưng chưa kịp cải tiến.

Nếu không phải Tống Mịch trộm sức mạnh của Mặc Liên, cho dù hắn phát hiện sơ hở kia cũng tuyệt đối không thể phá được Thiên Phạt! Thực lực cấp bậc không đủ nên không cần lo lắng.

Nhưng lúc này tính toán sai rồi......

Dẫn theo kiếm đối mặt cùng Tống Mịch, đánh tới phía sau, hai người rất chật vật, nàng bị trọng thương, Tống Mịch ở trong Thiên Phạt cũng không chịu nổi.

Kế tiếp, nên khảo nghiệm người nào thủ đoạn ác hơn.

Mặc Liên chậm rãi mở to mắt trong đống đá vụn, trước mắt ánh lửa chói lọi khiến hắn không mở mắt ra được, không nhìn thấy gì.

Tay hắn sờ soạng trong đá vụn, rốt cuộc chậm rãi đứng lên.

Dần dần thích ứng ánh lửa, từ từ thấy rõ hết thảy trước mắt.

Đôi mắt màu đen tràn ngập thú tính, hết thảy cũng mờ mịt khó hiểu.

Trước mắt có người, thân ảnh gầy teo, một thân màu đen trường bào tiêu sái, mặc dù dính đầy máu nhưng rất kiên cường che ở trước mặt hắn, như một gốc cây đại thụ.

"Nguyệt......" trong cổ họng khàn khàn không phát ra tiếng, chung quanh hòn đá rơi ầm ầm, không ai nghe thấy tiếng của hắn.

Đột nhiên một luồng sáng màu vàng thoáng hiện ra, chói mắt hơn cả ánh mặt trời khiến người ta không tự chủ nhắm mắt lại.

Ầm ầm một tiếng.

Khi hắn mở to mắt, chỉ nhìn thấy vô số hoa sen màu đen nở rộ ở trong không khí.

"Thần nộ..." Hắn thì thào tự nói, chiêu thức quen thuộc này là "Thần nộ" của hắn, trong nháy mắt, trí nhớ phân tán rải rác hiện lên trong đầu.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên vách đá cheo leo, cô gái mặc y phục đen một tay bám vào mỏm đá, tay kia vô lực buông, máu tươi theo ngón tay không ngừng nhỏ xuống.

Bên tai, đột nhiên có tiếng người nói chuyện: "Ngươi là người mang điềm xấu, nếu thích ai thì không nên đến gần, nếu không, nàng sẽ vì ngươi mà bị thương, hoặc là chết."

Trong đầu ầm ầm nổ vang, mà ngay sau đó, Tống Mịch đuổi nhanh theo Hoàng Bắc Nguyệt, hai người tốc độ tương xứng, thực lực gần như ngang nhau.

Thần nộ khủng bố trên quyền trượng của Tống Mịch không kém Thiên Phạt chút nào, mà hiện tại Nến Đỏ bị thương, một mình nàng sử dụng Thiên Phạt có chút cố hết sức.

"Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên!" Bắt được cơ hội, Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe sau Tống Mịch, một bùa ấn nhanh chóng thành hình quanh thân thể hắn.

Tống Mịch lạnh lùng xoay người, ánh chớp màu đen bùng lên "Liên sát!"

Hắn bị Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên vây khốn một nửa thân thể, mà chiêu thức mạnh mẽ "Liên sát" đã hình thành một đóa hoa sen thật lớn màu đen, trong nháy mắt ép Hoàng Bắc Nguyệt xuống, đập bể vào mặt đất!

Đất đá vẩy ra, tro bụi nổi lên bốn phía, thân thể của nàng khiến mặt đất đầy đá vụn hõm sâu xuống.

Một ngụm máu phun ra, Hoàng Bắc Nguyệt gian nan bò lên, mà giữa không trung, Tống Mịch cũng chuyển hướng quyền trượng về phía nàng, ánh chớp màu đen dũng mãnh tiến vào đỉnh quyền trượng hòa vào màu vàng.

"Kết thúc, Hoàng Bắc Nguyệt." Tống Mịch nhìn nàng âm lãnh cười rộ lên, cao cao tại thượng, có chút thương xót, nha đầu kia, sau này là của hắn.

"Thần nộ!"

Khoảng cách từ Liên Sát đến Thần nộ một giây đồng hồ, Hoàng Bắc Nguyệt hai tay run rẩy kết ấn, tay trái vô lực phạm sai lầm, ánh sáng thần nộ liền tới gần thân thể nàng.

Nàng cắn răng, một tay đặt phía trên Vạn Thú Vô Cương!

"Tống Mịch, muốn chết, ta cũng muốn kéo ngươi theo!"

Vừa dứt lời, trước mắt một bóng đen hiện lên, ngay sau đó, thân thể của nàng được một đôi tay ôm chặt, nàng giật mình, bên tai chỉ nghe đến một tiếng kêu yếu ớt.

Màu vàng bùng lên, vô số tinh sa chảy ra, ánh vàng rực rỡ như ngôi sao đầy bầu trời, chạy đến giữa không trung liền biến thành từng đóa hoa sen màu đen nở rộ.

"Mặc Liên..." Hoàng Bắc Nguyệt khó tin ngẩng đầu, hắn khôi phục?

"Ngươi bị thương." Mặc Liên thì thào nói, cảm giác hắn nói cũng run rẩy, thú tính không thể áp chế, hắn chỉ dựa vào ý thức bảo vệ nàng.

Mặc Liên bị lấy ra bốn cây vô cực thiên khóa, chính là một con dã thú thực sự, cho dù bị lấy đi sức mạnh, nhưng hắn vẫn là thú hung tàn.

"Ta không sao." Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu "Mặc Liên, mang Nến Đỏ rời khỏi đây! Ta..."

Nàng chưa nói xong, Mặc Liên đã ôm nàng tới, không thèm nói đạo lý, chạy ra ngoài sơn cốc.

Hắn muốn mang nàng cùng rời đi?

Hiện tại Tống Mịch bị Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên tạm thời vây khốn, quả thật có thể chạy rất xa, nhưng Tống Mịch chỉ cần rời khỏi Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên sẽ không buông tha mà đuổi theo nàng!

Nhưng Mặc Liên cũng rất kiên quyết, ôm nàng chạy như điên.

"Mặc Liên! Ngươi không thể trốn cùng cô ta được!" Bị Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên vây ở giữa không trung, Tống Mịch giận dữ rống to, hổn hển công kích từ xa, phát hiện Mặc Liên né tránh liền Bắt đầu công kích núi đá chung quanh.

Từng tảng đá rơi xuống, cả sơn cốc đều sụp đổ, tảng đá lăn xuống ngăn cửa ra.

Mặc Liên một tay ôm nàng, tay kia vịn vào tảng đá, cố hết sức leo lên phía trước.

"Mặc Liên, để ta xuống, ta có thể tự đi." Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy cánh tay hắn, hắn muốn rời đi thì cùng đi, chờ nghỉ ngơi dưỡng sức lại đi hợp lực đối phó Tống Mịch.

Nàng mặc dù bị thương nặng, nhưng khí lực chạy trốn vẫn có.

Nhưng Mặc Liên lại như không nghe thấy lời của nàng, cố chấp ôm nàng, ôm thật chặt, nàng muốn giãy dụa, chỉ sợ dùng sức giãy dụa sẽ liên lụy hắn cùng ngã xuống.

Hắn không nói một câu, trong lòng bàn tay đầy máu cũng không để ý.

Nhìn bộ dáng hắn nhíu chặt mày, đóng chặt môi, Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được nhẹ giọng nói: "Mặc Liên, ta thật sự có thể tự đi, chúng ta cùng nhau rời đi."

Hắn không đáp lại nàng, hai mắt đen như mực, quỷ dị không có tròng trắng, đó là một đôi mắt tràn đầy thú tính.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, Thần nộ của Tống Mịch đánh vào tảng đá lớn bên cạnh bọn họ, lập tức xuống sụp đổ, cự thạch lại rơi xuống.

Mặc Liên tay trảo không yên, chân giẫm vào khoảng không té xuống, đúng lúc chỉ mành treo chuông, trên đỉnh đầu Huyễn Linh Thú bay qua, móng vuốt thật lớn bắt được hai người, dùng sức ném văng ra, sau đó tức giận xoay người nghênh hướng Tống Mịch.

Nàng cùng Mặc Liên bị văng ra thật xa, cùng lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Bên cạnh là mặt đất sụp đổ, sơn động phía trước vì nơi này kịch liệt đánh nhau mà sụp xuống, hiện tại hoàn toàn chính là đường cụt, không đi ra được.

Cũng may có một mạch nước ngầm, nhưng vì sụp đổ mà lộ ra, có điều mạch nước ngầm ở quá sâu, nhìn xuống chỉ là một mảnh đen nhánh sâu thẳm, không biết sâu thế nào, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.

Mặc Liên ôm nàng cùng ngồi xuống, trên khuôn mặt tái nhợt hơi mờ mịt. Khóe mắt Hoa Kết Ngạnh của hắn đã héo tàn, bộ dáng buông xuống ở khóe mắt càng thêm quỷ dị.

"Đi..." Hắn thấp giọng, thì thào nói.

Hoàng Bắc Nguyệt ghé vào vai hắn, cầm tay hắn nói: "Ừ, chúng ta cùng đi."

"Nguyệt..." Mặc Liên mờ mịt mở miệng, "Phù du sớm sống chiều chết, thật sự sẽ có cả đời sao?"

"Sẽ a, đương nhiên sẽ." Nàng cố gắng giữ giọng nói dịu dàng, không dám để Mặc Liên bị bất cứ kích thích gì mà bộc phát thú tính mãnh liệt, nàng biết hắn không có biện pháp áp chế thú tính.

Mặc Liên lặng im cúi đầu nhìn nàng một cái, môi mấp máy, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi gạt người."

"Ta sao lừa ngươi chứ?" Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng nói "Chờ chúng ta đi ra ngoài, ta mang ngươi đi tìm phù du, đi xem cuộc sống của bọn chúng, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đó là cả đời của bọn nó!"

"Ta rất muốn nhìn." Mặc Liên nói.

"Ừ, chúng ta sẽ đi nhìn!"

Nàng nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt trong suốt chiếu ra khuôn mặt tái nhợt quỷ dị, hắn nhìn chính mình trong ánh mắt của nàng, sợ run trong chốc lát, sao hắn lại kinh khủng như vậy? khuôn mặt hắn đúng là dã thú.

"Xin lỗi......" Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nàng, Mặc Liên cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi nàng một chút, môi dừng lại không nỡ rời đi, nhưng động tác cũng không tiến thêm một bước.

Chính là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng không có cách nào tách ra.

"Ta yêu ngươi." Hắn nói xong mới ngẩng đầu, rời đi đôi môi mềm mại của nàng, cúi đầu lấy Vạn Thú Vô Cương trong lòng bàn tay nàng.

"Mặc Liên?" Hoàng Bắc Nguyệt bắt được tay hắn, vẻ mặt sợ hãi "Ngươi đừng làm chuyện điên rồ, ngươi muốn làm gì?"

"Cho ngươi tự do, không có nguyền rủa cùng trói buộc." Mặc Liên nói xong, đột nhiên một chưởng đánh mạnh vào ngực nàng, trong nháy mắt đó, ánh mắt đen nhánh quỷ dị của hắn cũng tuôn ra lệ quang.

Hoàng Bắc Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, nàng không ngờ Mặc Liên sẽ đột nhiên công kích nàng, hơn nữa lại dùng toàn lực vào một chưởng!

Phun ra máu đen, nàng mềm mại ngã xuống, nhưng vẫn cố chấp cầm lấy tay hắn.

"Mặc Liên, Mặc, đừng như vậy, van cầu ngươi..." Nàng khóc lên, sợ hãi như ruồi bâu lấy mật, bám lấy thân thể của hắn.

Mặc Liên đè tay nàng, cúi đầu, nước mắt từ trong con ngươi thú tính chảy xuống "Gặp ngươi là điều tốt đẹp nhất của ta khi tới thế giới này"

"Có lẽ ta đúng là phù du, ngươi nói rất đúng, phù du sớm sống chiều chết, cứ việc ngắn ngủi, nhưng cũng trọn cả đời."

Mặc Liên ôm nàng tới đặt ở bên bờ nước ngầm, phía dưới là nước sông u ám chảy xiết, hắn từ nạp giới lấy một viên hạt châu đặt trong tay nàng, để nàng nắm chặt.

Ngọc tránh nước, là bảo bối nàng trộm được từ phủ An Quốc công, đặt trong nạp giới đầu tiên của nàng. Lúc nàng cho Mặc Liên nạp giới, ngay cả Ngọc tránh nước cũng đưa cho hắn luôn.

Hiện tại, hắn lại trả Ngọc tránh nước cho nàng.

Vừa nghĩ tới chuyện kế tiếp, nàng lại càng liều mạng cầm lấy hắn, rốt cuộc không nhịn được, điên cuồng nói: "Mặc Liên! Ngươi theo ta cùng đi! Ngươi không đi thì cả đời ta cũng sẽ không nhìn ngươi nữa!"

Mặc Liên giật mình, mặt tái nhợt, đúng là nhan sắc đơn thuần, giống như tuyết trắng từ bầu trời rơi xuống, tinh khiết không tỳ vết.

"Gặp lại, Nguyệt." Trầm mặc một chút, Mặc Liên giơ tay lên, để nàng bên bờ, nhẹ nhàng đẩy trôi đi.

"Mặc Liên!!!" Nàng điên cuồng hô to một tiếng, Mặc Liên! Ta không tha thứ ngươi làm như vậy! Mặc Liên...

Nàng ngã xuống mặt nước, nước mắt chảy ra, nhưng rất nhanh đã bị bóng tối bao trùm.

Mặc Liên kinh ngạc nhìn, thì thào tự nói: "Ta rất thích ngươi, ngươi có nghe được hay không?"

Hắn nắm Vạn Thú Vô Cương, xoay người quay trở lại.

Huyễn Linh Thú gào lên tê rợn, làm cả tòa sơn cốc cũng run rẩy kịch liệt!

Mặc Liên bò lên trên núi đá sụp đổ, thân thể như dã thú cong lên, đột nhiên ngửa đầu hú vang khủng bố khiến da đầu người ta tê dại.

Nghe được tiếng kêu này, Tống Mịch đột nhiên quay đầu lại, trên mặt hiện đầy rung động!

Hắn đang giãy dụa khỏi Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên, nhìn thấy Mặc Liên thì tốc độ giãy dụa càng nhanh hơn.

"Không thể! Năng lực của ngươi ở chỗ ta, mọi thứ đều là ta cho ngươi! Mặc Liên, đừng quên ta là phụ thân ngươi!" Tống Mịch la to.

Đối với lời của hắn, Mặc Liên ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt đầy thú tính, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào trầm thấp, ngoài thân thể có vô số ánh chớp màu đen lượn lờ, ánh chớp bén nhọn lôi kéo không khí cùng không gian giãy dụa.

Bốn phía bắt đầu vặn vẹo biến hình.

Hắn khụy chân một chút, sau đó giống như dã thú vồ mồi, đánh mạnh về phía Tống Mịch!

Tống Mịch cực kỳ hoảng sợ, quyền trượng để ngang trước ngực, tia sáng màu vang tràn ra khỏi cơ thể, nhìn chằm chằm Mặc Liên!

Gió bão kinh qua, hắn rõ ràng nhìn thấy hai mắt đen nhánh của Mặc Liên xuất hiện từng vết rạn như mặt băng!

Đồng tử nứt ra...

Tiểu tử thúi này, dự định cùng chết với hắn sao? hừ......

Cuồng phong trong nháy mắt quét sạch chung quanh, Tống Mịch mặc trường bào bay múa, tóc tán loạn ra bốn phía.

Trong mắt màu vàng thấy màu đen thuần túy càng ngày càng gần, trên khuôn mặt thiếu niên kia sau khi bị thú tính chinh phục liền toát lên vẻ khát máu giết chóc.

Két...

Màu vàng cùng màu đen vừa tiếp xúc liền phát ra tiếng vang nhỏ, rồi sau đó, ánh sáng bùng nổ lên, cả không gian nhanh chóng bị màu vàng cùng màu đen chiếm hết, không vặn vẹo càng thêm hư ảo.

Cát bay đá chạy, trời rung đất chuyển.

Một khắc này tất cả tiếng động cũng biến mất, không ai nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, chỉ có ánh sáng không tiếng động bắn về phía bầu trời, khí thế mênh mông cuồn cuộn, nhan sắc đẹp mắt như pháo hoa nở rộ.

Đáng tiếc không có màu sắc pháo hoa, đó là thuần túy đen đặc, nuốt sống ánh sáng màu vàng yếu ớt, nhanh chóng lớn mạnh, dũng mãnh vào phía chân trời.

Dường như bầu trời đều bị mở ra lỗ thủng, trên đỉnh không biết có vật gì, chỉ thấy vô số hồn phách đen nhánh từ bên trong bay ra.

Vạn thú phi nhanh, quy mô khổng lồ, từ trên bầu trời bay nhanh qua, đủ loại hình thái, đủ loại kiểu dáng kêu rống, hồn phách bị nhốt phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

Đáng tiếc không xuất hiện lâu, những hồn phách đen nhánh liền chậm rãi hóa thành tro bụi, biến mất sạch sẽ trên bầu trời.

Trong cột sáng màu đen không ngừng có hồn phách bay ra, song sau một lát liền hóa thành tro bụi.

Không gian vặn vẹo, hào khí an tĩnh duy trì vài phút, sau đó cột sáng chậm rãi yếu bớt, có thể nghe thấy trong cột sáng màu đen mơ hồ có vô số người tụng kinh.

Hồn hề, hồn hề, trở lại thôi!

Rốt cuộc một tia hồn phách cuối cùng tan hết, tiếng ngâm tụng từ từ tiêu tan, cột sáng biến mất, không gian vặn vẹo khôi phục nguyên hình, khắp mặt đất trở lại an tĩnh.

An tĩnh mãi mãi không thay đổi.

*** Bắc Nguyệt hoàng triều ****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui