Phượng Nghịch Thiên Hạ

” Đi thôi.” Nàng rất háo hức muốn thử một chút cái cảm giác không cần đeo dưỡng khí lẫn kính bơi mà vẫn có thể đi lại trong nước.

Nàng thử dùng chân khẽ chạm vào mặt nước, một cảm giác lạnh như băng truyền đến làm nàng không nhịn được phải hít một hơi, quả nhiên rất lạnh a!

Loại cảm giác lạnh thấu xương này đã có thể so sánh với cực hàn chi khí trên người Băng Linh Huyễn Điểu.

Trong lúc nàng đang lạnh run, bỗng nhiên một bóng đen từ dưới nước trồi lên, cắn một cái lên mắt cá chân của nàng.

Bởi vì nước quá lạnh cho nên nàng chỉ cảm giác như bị kim đâm nhẽ một cái, nhưng khi nàng ý thức được không ổn thì toàn thân đã không còn chút sức lực nào.

” Có rắn!” Chiến Dã vội kéo nàng lại thì thấy một đầu hồng xà lớn chừng một ngón tay đang quấn một vòng trên chân Hoàng Bắc Nguyệt. Hắn hoảng hốt muốn đưa tay kéo nó ra thì bị đuôi rắn hung hăng quật một phát trên mu bàn tay.

“Lõm bõm” một tiếng, đầu hồng xà kia đã thành công nhảy xuống hồ nước, chỉ một lát đã vô tung vô ảnh ( không hình không bóng).

” Là một con Thôn Thiên Hồng Mãng khác……. ” Trong thanh âm của Chiến Dã có run rẩy không dễ phát giác.

Tình thế cấp bách, hắn vội vã kéo áo khoác chỗ mắt cá chân của Hoàng Bắc Nguyệt. Một đôi chân xinh xắn mang giày thêu màu phấn hồng của thiếu nữ đập vào mắt hắn.

Hắn có chút run run đem giày của nàng cởi ra, một dấu răng nho nhỏ của rắn xuất hiện trên đôi chân ngọc trắng như tuyết của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh. Vết thương không đau nhưng độc tố lan tràn khiến nàng cảm thấy hoảng hốt, khí lực toàn thân như bị hút hết ra, nàng có chút vô lực cầm lấy cánh tay của Chiến Dã.

” Mau đi… đi ra ngoài tìm đại phu!” Nàng bắt đầu hối hận rồi. Nếu lúc trước chịu khó học luyện dược thuật một chút, luyện ra mấy viên giải độc đan mang theo thì sẽ không sợ xuất hiện loại tình huống ngoài ý muốn này.

” Độc của Thôn Thiên Hồng Mãng là loại độc có hỏa thuộc tính mãnh liệt nhất, không có thuốc nào chữa được đâu!”

Tuy nói vậy nhưng Chiến Dã vẫn là nhanh chóng lấy một cái bình nhỏ từ trong nạp giới ra, đổ một viên đan dược xanh biếc đưa cho nàng.

” Trước tiên nuốt cái này đi.” Tuy rằng viên đan dược này không thể giải độc nhưng ít nhất vẫn có thể bảo vệ tâm mạch chó nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, có chút vô lực đem đan dược bỏ vào trong miệng. Bỗng nhiên nàng suy yếu kêu lên: ” Ngươi làm gì vậy?”

Chiến Dã đang nâng chân nàng lên, cúi đầu ngậm lấy vết thương bị Thôn Thiên Hồng Mãng cắn, đem máu độc từng ngụm từng ngụm hút ra.

Toàn bộ quá trình hắn không nói một câu nào, đôi mày kiếm nhíu chặt giống như một dãy núi bị sương mù che kín.

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày sau mới vươn tay vỗ nhẹ một cái trên vai hắn, thấp giọng nói: “Đa tạ ngươi.”

Nhổ ra một ngụm máu độc, Chiến Dã ngẩng đầu lên, lau đi một chút máu dính trên khóe miệng, lãnh khốc nói: ” Phụ hoàng muốn mời chào ngươi, nếu ngươi chết phụ hoàng sẽ không vui.”

Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng hơi giật giật. Thiếu niên lạnh lùng này, không thể nói câu nào tốt hơn hay sao? Hắn có thực sự muốn mời chào nàng nàng không vậy?



Dừng lại ở đây càng lâu, Hoàng Bắc Nguyệt càng có cảm giác không an toàn.

Cho dù bọn họ có trốn vào nơi này thì Linh Tôn không có khả năng sẽ bỏ qua như vậy a. Hắn nhất định sẽ đuổi theo, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cho nên bọn họ tốt nhất vẫn là mau chóng rời khỏi nơi này cho thỏa đáng!

Ở thêm một giây sẽ thêm một phần nguy hiểm!

Chờ Chiến Dã đem vết thương của nàng băng bó lại, Hoàng Bắc Nguyệt ngay lập tức nói: ” Mau mau rời khỏi nơi này thôi.”

Chiến Dã gật đầu, đỡ nàng đứng lên. Sau khi thấy đôi chân trắng như tuyết của nàng, hắn đã khẳng định được nàng là là một thiếu nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui