Phượng Nghịch Thiên Hạ

“Cầm Di Nương không có Tề Thừa tướng trợ giúp, cũng chỉ có thể đến van cầu tiểu thư ngài!” Đông Lăng cười thật sảng khoái, qua nhiều năm như vậy, nàng chờ nhìn đến Cầm di nương cùng Tuyết di nương thất thế, tốt nhất là hai người đều chịu báo ứng!

“Cầu ta cũng vô dụng, Tiêu Trọng Kỳ nếu không đem Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh giao ra thì An Quốc công há lại đồng ý bỏ qua hắn?” Hoàng Bắc Nguyệt ôm lấy chăn, một đầu tóc đen thả trên áo ngủ bằng gấm, giống như loại lụa tốt nhất lóe sáng lộng lẫy, càng tôn lên làn da trắng nõn mềm mại.

Vừa mới bôi xong Phỉ Thúy ngọc dịch, miệng vết thương cũng chậm rãi khép lại, hiện tại đã không nhìn ra dấu vết gì.

“Hàm oan này, đại thiếu gia nhất định phải chịu rồi!” Đông Lăng đặc biệt vui mừng, nhìn những người này từng người một bị báo ứng, thật sự là so với cái gì cũng thích hơn!

Chuyện này, mặc kệ An Quốc công điều tra như thế nào cũng không điều tra được tới chỗ bọn họ, thật sự là đùa chết người mà không để lại dấu vết!

Hai người ngồi nói nói cười cười, đột nhiên bên ngoài có người đến gõ cửa.

“Lúc này lại có người nào đến?” Đông Lăng vừa nghi hoặc, vừa đi ra ngoài mở cửa, “Tứ cô nương, sao ngài lại tới đây?”

“Đông Lăng, tam tỷ tỷ có ở đây không?” Thanh âm của Tiêu Nhu nghe rất vội vàng, xem ra chuyện xảy ra sáng nay ở phủ Thừa tướng đã khiến nàng phải chịu đả kích rất lớn.

Trước kia nàng vẫn có phủ Thừa tướng làm chô dựa cái gì cũng không cần sợ, nhưng mà hiện tại ngay cả ngoại tổ phụ cũng không che chở cho bọn họ, ca ca của nàng lại gây nên sự tình này, mẫu thân của nàng lại không biết kiềm chế như vậy, người duy nhất mà nàng có thể cầu xin cũng chỉ có tam tỷ tỷ mềm yếu thiện lương này.

“Tiểu thư của ta đêm qua bị nhiễm phong hàn, một đêm không ngủ, hiện tại thật vất vả mới ngủ thiếp đi.” Đông Lăng hiền lành nói.

Tiêu Nhu thoáng cái cảm thấy luống cuống: “Vậy làm sao bây giờ? Ta ở chỗ này chờ tam tỷ tỷ tỉnh dậy được không?”

Đông Lăng mỉm cười nói: “Tứ cô nương, không phải ngươi còn cần đến học viện hay sao? Hôm nay tiểu thư của ta không đi được.”

“Ta không muốn đi!” Tiêu Nhu đột nhiên hoảng sợ lắc đầu, “Ta, ta không đến học viện ….”

“Phát sinh chuyện gì?” Đông Lăng rất cơ trí, vừa nghe loại ngữ khí sợ hãi này của Tiêu Nhu, chỉ biết phát sinh chuyện gì đó không tốt.

Tiêu Nhu hít hít cái mũi, nghe thanh âm giống như lúc nào đều có thể khóc nấc lên: “Hiện tại mọi người trong phủ ai đi ra đều là tìm chết! Người của phủ An Quốc công không dám đến Linh Ương Học Viện gây sự nên đem bao vây quanh phủ của chúng ta, dù nhìn thấy ai đi ra ngoài cũng không nể chút mặt mũi nào!”

“Khi nào thì bắt đầu?” Đông Lăng kinh hô, lúc nãy nàng mới ra cửa vẫn còn tốt đẹp, sao lập tức đã xảy ra chuyện rồi?

“Ngay vừa rồi thôi, có lẽ Tiết Triệt đã tỉnh dậy, đem nguyên nhân bị Linh Tôn trừng phạt đổ hết lên người đại ca ta, nói muốn tới báo thù đây! Phụ thân vào triều trở về, xe ngựa bị lật đổ trên đường lại bị người của phủ An Quốc công uy hiếp một trận!”

Đông Lăng âm thầm vui vẻ, An Quốc công đã mất Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, quả nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ a, thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.

Trong lòng Đông Lăng vui mừng nhưng biểu hiện ra vẻ cau mày nói: “Nhưng mà nói như vậy, tứ cô nương tìm tiểu thư của chúng ta cũng vô dụng, tiểu thư của chúng ta từ nhỏ ốm yếu, vừa lại không có thế lực, cái gì đều không thể làm được.”

“Không phải, hiện tại trong phủ trưởng công chúa, chỉ có tam tỷ tỷ là bọn họ không dám động đến!” Tiêu Nhu lập tức nói ra quyết định của chính mình, “Trong cung yến lần trước Hoàng thượng giận dữ, mọi người đều biết Hoàng thượng coi trọng tam tỷ tỷ cỡ nào, ta đi theo tam tỷ tỷ, tuyệt đối là sẽ an toàn.”

Đông Lăng trong lòng cười lạnh một tiếng, hiện tại mới biết tiểu thư tốt, lại mặt dày đến đây mà không nghĩ trước kia nàng ức hiếp tiểu thư như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui