Phượng Nghịch Thiên Hạ

Hoàng Bắc Nguyệt xem đến trợn mắt há mồm, thân pháp hảo tiêu sái a!

Đông Lăng cũng há miệng lè lưỡi: ” Tiểu thư, lão tiên sinh kia là thần tiên sao?”

” Độc Cô Dược Thánh, phiêu bạt vô định, cũng không khác mấy so với thần tiên đâu!” Tiêu Dao vương cười cười đi tới, liếc nhìn quyển sách trong tay Hoàng Bắc Nguyệt, trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc.

” Bách Luyện Kinh?”

Nàng cũng không biết đây là thứ gì, bất quá dựa theo biểu tình của Tiêu Dao vương thì hẳn là thứ tốt.

” Tiểu nha đầu, ngươi may mắn lắm đấy!” Tiêu Dao vương dùng quạt giấy nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái, động tác hàm chứa sự sủng nịch.

Tiểu nha đầu…ư? Hoàng Bắc Nguyệt tức đen mặt, hình như đã rất lâu rồi không có ai gọi nàng như vậy nha?

” Bách Luyện Kinh này là cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt nâng quyển sách lên, trên mặt của kim sắc quyển trục (quyển trục màu vàng kim) có nguyên khí cấm chế gợn sóng, ngón tay của nàng vừa để lên, cấm chế lập tức mở ra.

Xem ra lúc nãy Độc Cô Dược Thánh đã đem nguyên khí cấm chế cải tạo lại, chỉ có khí tức (hơi thở) của nàng mới có thể mở ra.

” Bách Luyện Kinh này là sở học cả đời của Dược Thánh tiền bối ngưng tụ mà thành. Cả đời ngài đều không thu đệ tử, bởi vậy một thân sở học cũng không có truyền nhân.”

Tiêu Dao vương nhẹ lay động quạt giấy, chậm rãi nói, trên mặt có chút ít hâm mộ.

” Trước kia, Dược Thánh tiền bối vô tình gặp được Trưởng công chúa, thấy nàng vừa có đức hạnh đoan chính, lại vừa có thiên phú tốt, vốn hắn muốn thu nàng làm đồ đệ, chỉ là sau này gặp nhiều khúc chiết, việc này cuối cùng vẫn chưa thành công, cứ trì hoãn mãi cho đến lúc Huệ Văn Trưởng công chúa qua đời. Dược Thánh tiền bối cũng vì vậy mà vô cùng tiếc nuối.”

Hoàng Bắc Nguyệt lẳng lặng nghe. Những chuyện này không có trong ký ức của Hoàng Bắc Nguyệt. Nguyên lai Trưởng công chúa ngoại trừ thân phận cao quý, đức hạnh đoan trang, không ngờ vẫn còn có thiên phú Luyện dược sư.

Ngay cả Độc Cô Dược Thánh cũng từng muốn nhận nàng làm đệ tử.

Trong lòng đột nhiên nổi lên một cỗ tự hào mãnh liệt, đồng thời cũng âm thầm tiếc hận. Huệ Văn Trưởng công chúa siêu quần như vậy, làm sao lại gả cho loại mãng phu vô dụng như Tiêu Viễn Trình chứ?

Nàng không tin Huệ Văn Trưởng công chúa thật sự thích Tiêu Viễn Trình, trong này hơn nửa là có vấn đề khó nói gì đây?

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn cuốn Bách Luyện Kinh kia, trên mặt có chút hào quang nhàn nhạt lóe qua.

” Tại sao Dược Thánh tiền bối lại đem cuốn Bách Luyện Kinh cho ta a?” Lúc nãy Độc Cô Dược Thánh cũng không có nói muốn thu nàng làm đồ đệ, chỉ nói đưa nàng một món lễ vật.

Vừa ra tay đã đưa phần lễ lớn như thế, Hoàng Bắc Nguyệt thật sự có chút không tin được.

Tiêu Dao vương biết nàng nghi ngờ, bởi vậy cười cười trấn an: ” Yên tâm đi, Dược Thánh tiền bối cũng không có nói muốn thu ngươi làm đồ đệ mà, ngươi cũng không cần phải chịu gánh nặng làm đệ tử Dược Thánh đâu, cứ coi đây là một món lễ vật thôi.”

Nghe hắn như vậy nói, áp lực trong lòng nàng quả thực bớt đi không ít.

Người như Độc Cô Dược Thánh, nếu bảo nàng bái ông ta làm thầy, nàng cũng sẽ không phản kháng như lần trước cùng nam nhân kỳ quái kia.

Nhưng Độc Cô Dược Thánh chỉ đem Bách Luyện Kinh làm lễ vật tặng nàng, có thể thấy được lão nhân gia người cũng không muốn tạo cho nàng áp lực quá lớn.

Cứ như vậy, nàng càng bội phục phẩm cách của Độc Cô Dược Thánh hơn. Nàng âm thầm thề nhất định phải hảo hảo nghiên cứu cuốn Bách Luyện Kinh này, tuyệt đối không làm cho hắn mất mặt!

Những cao nhân mà Tiêu Dao vương mời tới kia cũng đã li khai gần hết, chỉ còn sót lại mấy người. Tiêu Dao vương sai người chuẩn bị cơm nước, mấy người quây quần lại, vừa nghe tiếng mưa rơi róc rách ngoài cửa sổ, vừa nâng cốc cười nói.

Có Lạc Lạc cùng Tiêu Dao vương, lại thêm cảnh sắc mông lung tuyệt đẹp, bữa cơm này quả thực vô cùng ngon miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui