Phượng Nghịch Thiên Hạ

Phong Liên Dực tinh thần phấn khởi nói: “Ta biết, công chúa nghỉ ngơi đi, Địch, ngươi ở ngoài canh chừng, chớ ngủ quá sâu.”

“Vâng” Vũ Văn Địch khom người đáp ứng.

Lúc này Phong Liên Dực mới ra ngoài, ở ngoài lều gió đêm thổi tới, lửa trong chậu lách tách vang dội, ngoài đống lửa Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay ngồi trên chiếu, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều khí thế, tựa như rất quen thuộc với việc gác đêm

Hắn ngồi xuống bên kia đống lửa, quay đầu nhìn nàng cười: “ Ta đã làm ngươi tức giận?”

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Dực vương tử đánh giá bản thân quá cao rồi, người có thể khiến ta tức giận, cũng không nhiều.”

Nghe lời này nụ cười trên khóe miệng Phong Liên Dực càng sâu, con ngươi màu tím chợt lóe, thậm chí có thể thấy vui vẻ lan tràn trong ánh mắt.

Dù nàng không thừa nhận, nhưng nàng là thật sự tức giận.

“Mới vừa rồi ngươi đi đâu?” Phong Liên Dực mỉm cười hỏi.

“Ta có cần thiết phải báo cho ngươi không?” Nàng lạnh lùng đáp lại.

Phong Liên Dực sờ mũi cười nói: “Không cần thiết, nhưng ta rất tò mò, làm đồng minh, hỏi một chút cũng không quá đáng chứ?”

“Đồng minh?” Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh nheo lại, ánh lên chút giảo hoạt thoáng qua, “Dực vương điện hạ, nếu là đồng minh, vậy chức nghiệp của ngươi là gì còn chưa nói ta biết!”

“Là do ngươi không hỏi!” Phong Liên Dực nâng mắt, để ánh lửa trong chậu chiếu vào đôi con ngươi, trong nháy mắt mâu quang màu tím chói sáng vô cùng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn có chút ngơ ngẩn, chỉ chốc lát hồi thần, ho nhẹ dời tầm mắt, kiên định nói: “Bây giờ ta hỏi!”

“Vậy ngươi muốn nghe ta nói thật, hay nói dối đây?”

“Nói nhảm!” Hoàng Bắc Nguyệt tức giận nói, “Ta muốn nghe nói dối, còn cần hỏi ngươi sao?”

“Cũng đúng” Phong Liên Dực cười nói “ Ta là triệu hoán sư, Phong thuộc tính.”

“Linh thú ngươi triệu hồi là gì?” Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe, quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn căn bản không giống bề ngoài văn nhược tao nhã, là một triệu hoán sư thâm tàng bất lộ, rất lợi hại.

Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn sao giăng đầy trời: “Ở đây đông người, lần sau ta sẽ cho ngươi xem.”

Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi, nụ cười dần dần hiện trên mặt, nói: “Ngươi là triệu hoán sư, bí mật này có bao nhiêu người biết?”

“Uhm, ngươi là người thứ ba biết.”

Hoàng Bắc Nguyệt liếm môi, có chút gian trá nói: “Ngươi có sợ ta đem bí mật của ngươi nói ra không?”

Phong Liên Dực nhìn nàng, hơi giật mình, không nghĩ tới nàng dùng chiêu này uy hiếp, đúng ra mà nói, cao thủ đều là người quang minh lỗi lạc……

“Ngươi sẽ không làm vậy?”Lời nói có mấy phần không xác định, đối với tiểu nha đầu này, hắn cũng không hiểu rõ lắm.

“Có hay không, liền xem biểu hiện của ngươi!” Hoàng Bắc Nguyệt tính toán trong lòng.

Vừa rồi ở bên ngoài lều Tứ Hải dong binh đoàn, nghe được Viên lão đại nói chuyện cùng thủ hạ, nàng biết động tĩnh quỷ dị hôm nay không phải là linh thú bạo động, mà là bên ngoài Phù Quang rừng rậm có một con thần thú!

Mặc dù không biết vì sao thần thú kia lại ra ngoài Phù Quang rừng rậm, nhưng mà loại cơ hội ngàn năm có một này, cũng không phải ngày ngày đều gặp!

Trước kia, muốn gặp thần thú, không chỉ có thực lực siêu cường tuyệt đối, còn phải có đầy đủ vận khí! Mà lần này không phải là một cơ hội tốt hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui