Phượng Nghịch Thiên Hạ

“Đừng có đi xa quá, rừng rậm này thật sự là càng ngày càng khủng bố.” Có người ở trong đội ngũ nhỏ giọng nói.

Không có bị thương, bọn họ ít nhiều cũng cảm thấy may mắn.

“Này này, lúc nãy các ngươi mơ thấy cái gì vậy?”

“Đừng nói nữa! Loại chuyện này có cái gì tốt để nói chứ? Đều là ảo cảnh Chức Mộng Thú tạo ra mà thôi!”

“Không phải nha, nếu chưa từng trải qua, Chức Mộng Thú có muốn cũng không tạo ra ảo ảnh được.”

“Các ngươi nói xong chưa, bây giờ là lúc đi tuần tra đó. Ta thấy lần lịch lãm này của chúng ta xem ra không thể tiến hành nữa rồi, thật mất hứng mà!”

“Không tiến hành nữa thì càng tốt! Phù Quang rừng rậm kỳ quái như vậy, ta cũng không dám ở lại nữa đâu, dù sao sau này chúng ta cũng không phải làm dong binh, cũng không cần đến Phù Quang rừng rậm nữa!”

“Ngươi thật không có tiền đồ mà!”

Hoàng Bắc Nguyệt nghe những người này nói chuyện, tâm tình phiền muộn không thôi. Nàng vốn đi cuối cùng, giờ phút này liền thả chậm cước bộ, lặng lẽ cách xa đội ngũ, xoay người tìm một phương hướng khác rời đi.

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ thấy nàng mất hứng, tâm tình của nó cũng sa sút. Nó cọ cọ tay nàng, phát ra thanh âm mềm mại nũng nịu giống như đang lấy lòng.

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn nó: “Ngươi ầm ĩ cái gì, đói bụng thì tự mình đi kiếm ăn đi.”

Nói xong, nàng đem Hoàng Kim Thánh Hổ đặt xuống đất, lại vỗ vỗ cái mông của nó, ý bảo nó đi phụ cận tìm thức ăn.

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ chạy hai bước rồi quay đầu chạy về phía Hoàng Bác Nguyệt, quấn quít bên người nàng không buông.

“Không đi kiếm ăn, chút nữa đói bụng ta cũng mặc kệ ngươi.” Nàng đang buồn bực, nào có tâm tình chơi đùa với nó?

“Nó mới sinh ra có một ngày, còn chưa biết tự mình kiếm ăn.” Thanh âm ôn nhuận tựa như nước chảy vang lên.

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ tinh thần phấn chấn, vui sướng đứng lên, lon ta lon ton chạy về phía sau. Phong Liên Dực khom lưng đem nó ôm lấy, lấy một miếng thịt từ trong nạp giới ra đưa cho nó, nhìn nó ăn say sưa, hắn cười nói: “Ngươi còn chưa đặt tên cho nó, sau này phải gọi như thế nào đây?”

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên mặt đất đứng lên, chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Thấy ngươi ở một mình, ta không yên tâm.” Hắn tỉ mỉ nói: “Ta biết tâm tình của ngươi không tốt, nhưng cũng không thể cầm tánh mạng của mình ra đùa giỡn như vậy được, trong Phù Quang rừng rậm có rất nhiều nguy hiểm.”

“Phong Liên Dực, ngươi luôn giả nhân giả nghĩa, làm bộ làm tịch như vậy sao?” Nghe xong lời của hắn, sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt càng thêm lạnh lùng, dùng ngữ điệu châm chọc nói: “Mang mặt nạ mang lâu như vậy, ngươi không chán sao?”

Phong Liên Dực hơi ngẩn ra, nói: “Ta không có giả vờ với ngươi.”

“Ngươi có! Đừng giả vờ không hiểu trước mặt ta!” Thanh âm lãnh khốc, bóng dáng Hoàng Bắc Nguyệt chớp động, trong nháy mắt đã tới trước mặt của Phong Liên Dực, một quyền đánh ra!

Quyền phong còn chưa đánh vào người, một trận áp lực đã đập vào mặt, Phong Liên Dực vội vàng hướng bên cạnh tránh qua, nhanh chóng đem tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đặt xuống đất rồi mới giơ tay lên, đỡ lấy quyền phong sắc bén của Hoàng Bắc!

“Tại sao không tin ta?” Thanh âm của hắn cũng lạnh xuống, mang theo cảm giác phiền não cùng phẫn nộ vì không được tín nhiệm!

“Hừ! Tin ngươi? Vậy ngươi nói cho ta biết, Chức Mộng Thú kia là chuyện gì? Ngươi dám giải thích sao?” Hoàng Bắc Nguyệt đồng dạng cũng không yếu thế, hắn mạnh, nàng cũng sẽ không yếu hơn so với hắn!

Hai người cứ ngươi một quyền ta một cước, không hề dùng nguyên khí, đánh nhau giữa đám Phù Quang chập chờn.

Một quyền một chưởng, không ai nhường ai!

Tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ ở một bên nhìn, nghiêng đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một chút rồi lại xoay sang nhìn Phong Liên Dực một tẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui