Phượng Nghịch Thiên Hạ

Đám học sinh đồng lứa những năm nay đều là nghe đời cha kể chuyện xưa mà lớn lên, chuyện năm đó của Văn Đức Thái hậu có ảnh hưởng rất lớn tới những thiếu niên thiếu nữ trong lòng tràn đầy mơ ước này, vì vậy khi thấy đội ngũ của Văn Đức Thái hậu hồi triều, bọn họ đương nhiên muốn đi lên bái kiến.

Nam Cung trưởng lão vui mừng vuốt râu dài, khẽ mỉm cười, những hài tử này quả là trụ cột đời sau của Nam Dực Quốc.

“Anh Dạ công chúa, hay là ngươi đi thông báo cho Thái hậu một tiếng, để bọn học sinh thấy từ nhan của người có được không?” Nam Cung trưởng lão hướng Anh Dạ công chúa hỏi thăm.

“Xin trưởng lão chờ một chút, ta sẽ đi ngay.” Anh Dạ công chúa tư thái thoải mái cỡi ngựa tiến lên, rất nhanh đã vượt qua đội ngũ của Thái hậu, thị vệ thấy nàng ngay lập tức hướng Thái hậu thông báo.

Anh Dạ công chúa cỡi ngựa đến gần chiếc xe ngựa trang nghiêm kia, cúi người cười nói mấy câu, cung nữ bên ngoài xe ngựa liền giơ tay lên, ý bảo đội ngũ dừng lại.

Sau đó cung nữ kia vào xe ngựa, chỉ chốc lát sau liền đỡ một vị lão nhân khí thế đoan trang đi ra, đây cũng chính là Văn Đức Thái hậu của Nam Dực Quốc.

Văn Đức Thái hậu quần áo tố nhã (Dạ: trang nhã, giản dị), trang sức trên đầu cũng không hoa lệ cầu kì, lấy bạc làm chủ, khuôn mặt hiền từ mang theo nụ cười, rất có phong thái của hoàng tộc.

Nhìn thấy Thái hậu đi ra, những học sinh kia liền kích động tiến lên, rối rít quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên hết đi, các ngươi đều là nhân tài tương lai của Nam Dực quốc, lần này khổ cực cho các ngươi rồi.” Thái hậu hiền lành nói.

Cùng năm đó kim qua thiết mã (Dạ: dùng để hình dung chiến tranh, cũng hình dung sự oai hùng của chiến sĩ cầm súng cưỡi ngựa), thiết huyết chiến sa trường không còn giống nhau nữa, Văn Đức Thái hậu bây giờ tu tâm dưỡng tính, không còn hỏi tới quốc gia đại sự, một lòng một dạ vì quốc gia cầu phúc, thích cuộc sống ẩn dật, ăn chay lễ phật.

Không còn nhuệ khí lúc trẻ, trên người lão nhân hiền từ lúc này lại có một loại phật tính, khiến người ta cảm thấy rất an tâm.

Nam Cung trưởng lão từ trên lưng ngựa xuống, đi lên quỳ một chân, giọng nói mang theo sự kính trọng: “Hoan nghênh Thái hậu hồi triều!”

“Nam Cung trưởng lão mau đứng lên đi, ngươi hành lễ như vậy ai gia sao có thể nhận nổi?” Thái hậu tự mình đem Nam Cung trưởng lão đỡ dậy, liếc mắt nhìn những học sinh kia rồi hỏi rõ chuyện đã xảy ra trong Phù Quang rừng rậm.

Nam Cung trưởng lão nhất nhất nói hết ra, sắc mặt Thái hậu liền ngưng trọng lại: “Chức Mộng Thú sao? Đã mấy trăm năm rồi chưa từng nghe tin Chức Mộng Thú xuất hiện.”

Nam Cung trưởng lão khó hiểu, nghi ngờ nói: “Linh thú Ảo thuật hệ, trên đại lục cơ hồ đã tuyệt chủng, lần này lại đột nhiên xuất hiện, quả thật làm người ta bất an mà.”

“Nam Cung trưởng lão nghi ngờ cái gì ư?” Thái hậu hỏi.

Nam Cung trưởng lão thấp giọng nói: “Tu La thành.”

Văn Đức Thái hậu sắc mặt hơi đổi, nghe được ba chữ Tu La thành này, trong lòng bà nhảy lên một cái: “Tu La thành cũng đã hơn mười năm không có tin tức gì.”

Nàng có thể hiểu suy nghĩ trong lòng Nam Cung trưởng lão, nếu không phải bỗng dưng nghĩ đến Tu La Thành, có điều sợ hãi đối với cỗ lực lượng ẩn bóng tối đã biến mất hơn mười năm này, Nam Cung trưởng lão cũng không dễ dàng mang tiểu đội đang rèn luyện trở về như vậy.

Tu La Thành, xem ra chúng ta phải thật cẩn thận rồi!

“Hoàng tổ mẫu, Tu La Thành kia sao còn xuất hiện nữa nha, không phải bọn họ đã biến mất rồi sao?” Anh Dạ công chúa ngây thơ hỏi.

Thái hậu sờ đầu nàng một cái, cười nói: “Không phải biến mất, bọn chúng chẳng qua chỉ ẩn núp đi mà thôi.”

“Vậy lần này bọn chúng xuất hiện là có ý gì? Hơn nữa lại còn hạ thủ với chúng ta, nhất định là bọn chúng có mưu đồ khác!” Anh Dạ công chúa phẫn hận nói.

Nhớ tới thời điểm bị Chức Mộng Thú đưa vào ảo cảnh, thiếu chút nữa nàng đã động thủ với Bắc Nguyệt rồi, chỉ cần nghĩ đến việc mình chẳng may đả thương Bắc Nguyệt, trong lòng nàng lập tức lạnh toát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui