Phượng Nghịch Thiên Hạ

Trong sách cổ ghi lại cũng chỉ có một vài thông tin, nghe nói mấy trăm năm trước nó đã từng xuất hiện qua, có người từng vẽ sơ lại bộ dáng của nó, rất giống con đang bay trên đỉnh đầu nàng!

Không ngờ lại có Thần thú xuất hiện trong Mê Vụ rừng rậm!

Tiêu Vận bị dọa sợ đến mức ngậm chặt miệng, một chữ cũng không dám thốt ra!

Tuyệt đối không thể bị phát hiện, bị Linh thú phát hiện còn tốt, nhưng nếu như bị Thần thú phát hiện, vậy nàng quả thật chỉ có một con đường chết!

Nhưng là, cho dù nàng đã che miệng lại, Huyễn Linh Thú trên kia hình như đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nó cao ngạo cúi đầu liếc nàng một cái, trong ánh mắt lười biếng lại lộ ra sát ý vô tận!

“Ô ô.” Tiêu Vận sợ đến mức bật thốt ra vài tiếng nức nở, thanh âm này lập tức thu hút sự chú ý của đám Thực Thi Linh thú, nhưng khi bọn chúng ngẩng đầu lên thì lại trông thấy Huyễn Linh Thú to lớn!

Uy áp mạnh mẽ từ trên người Huyễn Linh Thú phát ra lập tức dọa đám Linh thú cấp thấp này chạy trối chết. Huyễn Linh Thú vẫy nhẹ cặp cánh, một đạo lôi quang quỷ dị đánh xuống, đám Linh thú trong nháy mắt liền hóa thành bột phấn.

Huyễn Linh Thú ở phía trên đống thi thể bay quanh vài lần, sau đó mới đáp xuống bờ bên kia của con sông nhỏ.

Lúc này Tiêu Vận mới nhìn rõ ràng, trên lưng của Huyễn Linh Thú không ngờ lại có một thiếu niên mặc đồ đen đang ngồi. Phương hướng hắn đáp xuống vừa vặn đối mặt với nàng, thiếu niên kia ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt vô thần. Tiêu Vận hoảng sợ hét lên một tiếng, ngã nhào vào trong trướng bồng.

Con ngươi của thiếu niên hơi chuyển, bên mắt phải của hắn có hình xăm hoa cát cánh, vừa quỷ dị lại vừa diễm lệ.

Hắn từ trên lưng Huyễn Linh Thú nhảy xuống, đi tới bên sông nhỏ vốc một ít nước định uống. Mùi hôi thối trong không khí phiêu đãng truyền đến, hắn ngửi thấy liền chán ghét đổ nước đi.

Huyễn Linh Thú ở phía sau bất đắc dĩ nhìn hắn.

Thiếu niên thấp giọng nói: “Đói bụng.”

Huyễn Linh Thú nhìn hắn, tỏ vẻ chính mình cũng không có cách nào. Hắn đói bụng, nhưng nó lại là thú nha, muốn nó giúp hắn giết địch xưng bá thì không thành vấn đề, nhưng việc tìm thức ăn đối với nó lại là một vấn đề nan giải.

Tiêu Vận lén lút bò ra ngoài. Mặt mày của nàng vô cùng bẩn thỉu, chật vật giống như một tên khất cái (ăn mày), trên người lại toàn là bùn đất và máu khô, vừa bẩn lại vừa thối.

Đám Thực Thi Linh thú đã bỏ đi, hơn nữa thiếu niên đi cùng Huyễn Linh Thú kia hình như cũng không có ác ý với nàng, nghĩ tới đây, lá gan của Tiêu Vận cũng lớn hơn. Nàng giống Tuyết Di nương, là một người dám đánh cược, dù sao bây giờ cũng đã lâm vào tuyệt cảnh, chỉ cần có một tia hy vọng, nàng nhất định sẽ nắm chặt lấy!

“Ngươi đói, ta…ta có cách tìm thức ăn cho ngươi.” Tiêu Vận nhỏ giọng nói, trong lòng run sợ nhìn người thiếu niên kia.

Thiếu niên nghe được thanh âm của nàng, cũng không có ngẩng đầu xem, hắn không cần phải nhìn, bởi vì hắn có nhìn cũng không thấy.

“Nơi nào?” Thiếu niên đơn giản hỏi.

Tiêu Vận nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Ta…ta cho ngươi ăn, ngươi…ngươi đem ta ra khỏiMê Vụ rừng rậm, thế nào?”

Cùng một người lợi hại như vậy đặt ra điều kiện, nếu là lúc bình thường, nàng nhất định sẽ có cảm giác rằng mình bị điên rồi, nhưng hiện tại nàng quả thật không còn sự lựa chọn nào khác, trừ người này ra, nàng căn bản không biết tìm ai trợ giúp!

“Ta cũng lạc đường.” Thiếu niên mặt không đổi sắc nói, dáng vẻ lãnh khốc quỷ dị chứng tỏ hắn đang rất mất hứng.

Nếu như biết đường đi ra ngoài thì hắn cũng sẽ không đói đến mức như vậy.

Tiêu Vận trong lòng trầm xuống, người này đang rất tức giận, nhất định không thể nhiều lời, chỉ là hình như trong lời nói lúc nãy của hắn có mang theo một chút bất đắc dĩ.

Hắn nói lạc đường, chẳng lẽ hắn cũng không thể từ trong Mê Vụ rừng rậm đi ra sao?

“Ta…ta biết đường đi! Nếu ngươi muốn ra ngoài thì có thể mang ta theo, ta chỉ đường cho ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui