Phượng Nghịch Thiên Hạ

“Nương, ngươi chịu khổ rồi.” Tiêu Vận ôm lấy thân thể suy nhược của Tuyết di nương, sống mũi cay cay, mắt nhòe lệ.

“Đừng khóc, Vận nhi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này trước đã.” Tuyết di nương vỗ vỗ lưng Tiêu Vận. Vận nhi không có chết, thật tốt!

Tuyết di nương cũng biết mình không dễ chết như vậy!

Tiêu Vận lau khô nước mắt, gật đầu, dìu Tuyết di nương từ địa lao đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng giam Cầm di nương, Tuyết di nương dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cầm di nương đang run rẩy trốn trong góc.

“Hừ, Cầm muội muội, ta và ngươi tranh đấu nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào cái kết cục này.”

Cầm di nương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi đừng có đắc ý vội, kết cục của ngươi có thể còn thảm hơn so với ta nữa đó!”

Tuyết di nương khinh thường cười lạnh: “Ta bây giờ đã thoát ra ngoài, về phần ngươi, nhiều năm qua ngươi luôn rù quyến để lão gia rời xa ta, phần “nhân tình” này hôm nay ta cũng nên tính toán với ngươi rồi! Vận nhi.”

“Ta biết rồi, nương.” Tiêu Vận cười lạnh một tiếng, sau khi để Tuyết di nương dựa vào tường đứng vững, nàng dùng bảo kiếm chém đứt xích sắt cửa lao, đi tới túm lấy tóc của Cầm di nương kéo lên!

“Cầm di, trên đường đi xuống Hoàng Tuyền nếu có gặp phải Huệ Văn Trưởng công chúa, ngươi nhớ nói cho nàng một tiếng, bảo là con gái của nàng rất nhanh sẽ xuống làm bạn với nàng!” (My: chị này ảo tưởng ghê quá >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui