Phượng Nghịch Thiên Hạ

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm nhếch lên, trách không được Đông Ly Quốc lại mạc danh kỳ diệu phái người đến Nam Dực Quốc, sợ rằng việc này không tránh khỏi có liên quan với Tiêu gia!

“Tứ muội, chuyện này rất là nghiêm trọng, ngươi ngàn vạn lần không được truyền ra ngoài, ta sẽ tự mình tra rõ ràng.”

“Ta biết rồi Tam tỷ, ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta.”

“Yên tâm, ngươi đứng lên trước đi, ta bây giờ phải vào cung, ngươi hiện tại còn đang để tang, mấy hôm nay tốt nhất nên ít ra ngoài một chút.” Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Tiêu Nhu ở phía sau chợt hô một tiếng: “Tam tỷ, chuyện lần trước ngươi nói, về việc Hi Hòa công chúa…”

Hoàng Bắc Nguyệt đảo tròng mắt: “Hiện tại Hi Hòa công chúa chưa trở về đế đô, chuyện này ta không tự làm chủ được, chờ Hi Hòa công chúa trở về rồi tính tiếp. Tứ muội ngươi gấp cái gì nha? Thứ là của ngươi thì chắc chắn sẽ thuộc về ngươi, thứ không phải là của ngươi, vĩnh viễn sẽ không đến tay ngươi.”

Sau khi nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không để ý đến nàng nữa mà bước nhanh ra ngoài.

Đông Lăng đứng ở cửa, nhìn thấy gương mặt mang theo nụ cười chế nhạo của nàng liền hỏi: “Tiểu thư cười cái gì?”

“Có người lòng tham không đáy, lại dám một ngụm nuốt trời, không sợ nghẹn chết sao?”

Đông Lăng rất thông minh, vừa nghĩ đã biết rõ chuyện gì. Chắc hẳn nha đầu Tiêu Nhu kia vẫn còn chưa chết tâm, vẫn còn tơ tưởng đến chuyện Hi Hòa công chúa thu nghĩa nữ. Cầm di nương chết đi, Tiêu Nhu đương nhiên phải tìm một chỗ dựa cường đại khác, Hi Hòa công chúa là hy vọng duy nhất của nàng.

“Người như nàng, Hi Hòa công chúa đương nhiên sẽ không thích.” Đông Lăng cười nói. Nàng dìu Hoàng Bắc Nguyệt lên xe ngựa, sau đó chính mình cũng leo lên, phân phó xa phu vội vàng tiến cung.

********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********

Dục Tường Cung.

Kể từ khi Huệ Văn trưởng công chúa đi về cõi tiên, Thái hậu xuất cung vì Nam Dực quốc cầu phúc, Hoàng Bắc Nguyệt đã rất lâu chưa ghé lại Dục Tường Cung của Thái hậu.

Ấn tượng trong trí nhớ đã có chút mơ hồ, được ma ma dẫn đi, nàng bắt đầu ngẩng đầu đánh giá cung điện chung quanh. Cung điện tràn ngập sắc thái trang nghiêm, không có thứ nào là không lộ ra uy nghiêm của hoàng thất.

Trong trí nhớ của nàng, nơi này là một nơi ấm áp, có tổ mẫu hiền lành, mẫu thân ôn nhu cùng với cô cô Hi Hòa hoạt bát linh động, đây là địa phương mà Hoàng Bắc Nguyệt lúc nhỏ thích nhất.

Nhưng không hiểu tại sao, hiện tại đi tới, nàng chỉ có một loại cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Là do Thiên gia uy nghiêm, ngoại nhân như nàng không thể thích ứng được, hay là do nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Huệ Văn trưởng công chúa, nàng cảm thấy thất vọng đối với Hoàng gia đây?

“Bắc Nguyệt quận chúa rốt cục đã tới rồi, Thái hậu nhiều lần bảo nô tỳ đi ra canh chừng, bên ngoài trời lạnh, ngàn vạn không được để cho quận chúa bị lạnh.”

Tô ma ma thường túc trực bên người Thái hậu đứng ở cửa đại điện, vừa nhìn thấy nàng liền nhanh chóng đi tới, hành lễ với nàng.

“Làm phiền Tô ma ma rồi, trời lạnh thế này mà phải để ngài đứng ở bên ngoài.” Hoàng Bắc Nguyệt tỏ vẻ thân thiết, tiến lên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tô ma ma.

Hốc mắt Tô ma ma có chút đỏ lên, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, bà liền nhớ tới Huệ Văn trưởng công chúa được bà một tay nuôi lớn, sao có thể không đau lòng đây?

“Tô ma ma, Thái hậu vẫn chờ bên trong, ngài mau dẫn quận chúa vào đi thôi.” Đông Lăng hành lễ, cười nói.

“Ôi, nhìn ta này, lớn tuổi mau quên, đáng đánh đáng đánh, quận chúa, mau vào thôi.” Tô ma ma vội vàng nói.

Đông Lăng giúp Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo choàng trên người. Nàng đi vào trong điện, nghe được tiếng cười nói từ trong điện vọng ra liền hỏi: “Tô ma ma, còn có ai ở bên trong sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui