Phượng Nghịch Thiên Hạ

Hoàng hậu trợn to hai mắt, gương mặt mang theo vẻ không thể tin được, thê lương bật cười: “Nhiều năm như vậy nhưng ngài vẫn không thay đổi, chỉ cần nàng ta chịu khổ một chút, ngài liền hận không thể làm cho cả thế giới phải chôn cùng nàng, có phải hay không?”

“Nương nương, đừng nói nữa!” Lão ma ma bên người Hoàng hậu vội vàng chạy tới, quỳ gối bên người nàng khuyên nhủ.

Đôi mắt sắc bén của Hoàng thượng nhìn thoáng qua nàng, trong ánh mắt có chút sát ý thoáng qua: “Ngươi không xứng nhắc tới nàng, cút cho trẫm!”

“Đúng vậy! Thần thiếp không xứng, thần thiếp hết thảy cộng lại vẫn không bằng một sợi tóc của nàng ta! Hoàng thượng, thần thiếp chờ đợi nhiều năm như vậy không lẽ chỉ là vô ích hay sao?” Hoàng hậu khóc lớn, điên cuồng kêu lên.

Ma ma vội vàng ôm lấy Hoàng hậu, không cho nàng nói tiếp nữa.

“Hoàng thượng bớt giận, nương nương gần đây tinh thần hoảng hốt, không biết mình đang nói cái gì đâu.”

“Mang đi!” Hoàng thượng lạnh lùng nói, hai chữ kia hàm chứa sự tức giận không hề che giấu.

Lão ma ma vội vàng đỡ Hoàng hậu dậy, cùng mấy cung nữ nhanh chóng rời đi.

Vài bông tuyết từ trên trời rơi xuống, từng trận gió lạnh không biết từ nơi nào thổi qua đây.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng đẩy Hoàng thượng ra, có chút sợ sệt ngẩng đầu. Nàng mở miệng nói chuyện, thanh âm không hiểu sao trở nên khàn khàn: “Làm cho Hoàng thượng lo lắng rồi.”

“Nguyệt nhi.” Hoàng thượng vươn tay ra.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng tránh đi: “Mẫu thân của ta đã đi rồi, vĩnh viễn đi rồi, Hoàng thượng cũng nên buông tâm sự đi thôi.”

Nói xong, nàng cũng không biết mình nên nói cái gì tiếp nữa, trong đầu hiện tại là một mảnh mờ mịt, trong lòng cũng chỉ còn lại cảm giác hốt hoảng không tên. Đồ vật trước mắt cứ chao đảo, bên tai vang lên những thanh âm tựa như cuồng phong gào thét.

Nàng cảm giác mình đứng không vững, cước bộ có chút lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Hoàng Bắc Nguyệt cường đại, Hoàng Bắc Nguyệt ngạo thị thiên hạ, nhưng vào giờ phút này, nàng cảm thấy mình ngay cả đứng cũng đứng không vững nữa.

“Tiểu thư.” Đông Lăng vội vã tiến đến đỡ nàng.

“Về nhà, về nhà đi.” Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói, mặc kệ Hoàng thượng vẫn còn đứng phía sau, nàng hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bởi vì nguyên do tuyết rơi nên mặt đất rất lạnh, chân nàng đi trên đó lại cảm giác như cơn lạnh cũng thẩm thấu vào trong lòng.

Dọc đường, Đông Lăng phải dùng hết sức mới có thể đỡ lấy nàng. Tiểu nha hoàn đầu đầy mồ hôi đem nàng đỡ lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống liền phân phó xa phu vội vàng về nhà.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Đông Lăng lo lắng hỏi. Trong lòng nàng sợ đến nhảy dựng lên, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt như thế của tiểu thư.

Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Không sao.”

“Tiểu thư, có phải người nghĩ đến cái gì hay không?” Đông Lăng rất là khó hiểu, tiểu thư mới vừa rồi còn rất tốt, không hiểu sao đột nhiên lại biến sắc, chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương nói cái gì không đúng sao?

“Đông Lăng, tình cảm của mẫu thân ta cùng Hoàng thượng vẫn luôn tốt như vậy sao?” Chuyện tình trong trí nhớ của nàng quả thật rất mơ hồ.

Đông Lăng gật đầu: “Trưởng công chúa từ nhỏ đã luôn yêu mến Hoàng thượng, mà Hoàng thượng cũng vô cùng kính trọng Trưởng công chúa, nhiều năm qua, chỉ cần có người nói xấu Trưởng công chúa một câu, Hoàng thượng sẽ lập tức mất hứng.”

“Nguyên lai là như vậy.” Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói.

Có câu nói “người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê”, nàng hiện tại cũng xem như là người đứng xem. Từ xưa đến nay, chuyện tình như vậy cũng không thiếu, cho nên nàng đương nhiên sẽ rõ ràng hơn so với ai hết.

“Là cái gì?” Đông Lăng hỏi, mới vừa rồi nàng không có nghe rõ.

“Không có gì, Đông Lăng, ngươi về trước đi, ta còn có chút chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui