Phượng Nghịch Thiên Hạ



Đi qua một cây cầu, sau lưng nàng lại nhiều thêm một người, vạt áo trắng của hắn tùy ý phiêu động trong gió.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc về phía sau một cái, lạnh lùng nói: “Đêm nay không phải Dực vương tử sẽ luyện dược sao? Như thế nào còn có thời gian thoải mái đi thả đèn thế này?”

“Người luyện dược không phải là ta.” Phong Liên Dực thản nhiên cười nói, so với vẻ lạnh nhạt của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn có vẻ thong dong hơn rất nhiều.

“Đèn của ta chỉ là tiện tay thả mà thôi, không có ghi ước nguyện gì bên trong, không ngờ lại đụng phải đèn của ngươi, thật xin lỗi.” Phong Liên Dực mỉm cười nói: “Ta không ngờ ngươi cũng ra bờ sông thả hứa nguyện đăng nha.”

“Ta không có ước nguyện.”

“Chúng ta giống nhau, thật khéo.”

“Người nào giống nhau với ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái: “Đừng có đi theo ta nữa.”

Phong Liên Dực nói: “Con đường này là đường về phủ của ta a, quận chúa nếu muốn về phủ Trưởng công chúa hẳn là phải đi hướng bên kia mới đúng.”

Hoàng Bắc Nguyệt tức giận đến mức ngực phập phồng liên hồi, lạnh lùng nói: “Ai nói với ngươi ta muốn hồi phủ Trưởng công chúa, sắc trời còn sớm, ta muốn đi dạo phố!”

“A, thật đúng lúc nha, ta cũng muốn tản bộ một chút, không bằng chúng ta cùng nhau đi đi.” Phong Liên Dực nói rất tự nhiên, giống như hai người là lão bằng hữu lâu ngày gặp lại vậy.

Cước bộ của Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên dừng lại, nàng xoay người, trong đôi con ngươi trong suốt lộ ra hàn quang nhìn hắn: “Phong Liên Dực, ngươi muốn thế nào?”

“Nhìn ngươi có chút khổ sở nên ta muốn cùng ngươi đi dạo một chút.” Hắn biết nàng không thích bị người khác lừa gạt, cho nên hắn cũng không giấu diếm mà nói thẳng ra ý đồ của bản thân. (My: ta yêu Dực ca chết mất >.<)

“Ngươi nhìn lầm rồi, ta không có khổ sở!” Hoàng Bắc Nguyệt nói nhanh, vì không muốn cùng hắn nhiều lời nên nàng xoay người bỏ đi.

Nào ngờ vừa mới xoay người, chân nàng đột nhiên giẫm phải một viên đá, Phong Liên Dực vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói: “Buông tay!”

Phong Liên Dực cúi đầu nhìn nàng, nhàn nhạt cười, vẫn không có ý định buông tay: “Nếu ta buông tay, ngươi sẽ ngã xuống đó.”

Vừa nói, hắn vừa ôm eo của nàng đi tới một tảng đá bên bờ sông, sau đó đặt nàng ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Hoàng Bắc Nguyệt đã vô tình đẩy Phong Liên Dực một cái, hắn nhất thời vô ý, thoáng cái đã ngã nhào trên mặt đất, hai tay chống phía sau nhìn nàng cười nói: “Người khác đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ thật tâm cảm kích họ, còn ta một mực đối xử tốt với ngươi, tại sao ngươi một chút cũng không quan tâm đến?”

Những lời này lập tức chạm đến nỗi đau trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt, hắn luôn tìm cách lấy lòng nàng, còn nàng lại luôn lấy oán trả ơn, thế nhưng chỉ cần người khác đối tốt với nàng một chút, nàng sẽ đối tốt với bọn họ gấp mười lần!

Chuyện này nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào, bởi vậy chỉ có thể mím môi, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác. (My: vì tỷ thích Dực ca chứ sao nữa"")

Phong Liên Dực thấy vẻ ưu sầu nhàn nhạt trên mi tâm của nàng cũng không đành lòng làm khó nàng nữa. Hắn đi tới trước mặt nàng, quỳ một gối xuống, vươn tay chạm vào chân nàng.

“Không cần.” Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay cản hắn lại, nhưng khi thấy đôi mắt màu tím của hắn, nàng có chút thất thần nói: “Không có sao đâu.”

Phong Liên Dực rút tay về, chậm rãi đứng lên nói: “Ta cùng ngươi đi dạo một chút đi.”

Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn đứng lên, thanh âm không chút dao động: “Không cần, ta cần phải trở về rồi.”

Nàng chậm rãi xoay người, mắt cá chân có chút đau, tuy nhiên cơn đau này vẫn ở trong phạm vi có thể chịu được, bởi vậy nàng cũng làm như không có việc gì rời đi.

“Bắc Nguyệt quận chúa, ta phải đi rồi.” Phong Liên Dực nhìn bóng lưng của nàng trong chốc lát, sau đó đột nhiên mở miệng.

“Ừ, ngươi cũng trở về đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui