Phượng Nghịch Thiên Hạ

Có một số việc, tốt nhất vẫn không nên nói cho Đông Lăng biết, cứ để nha đầu này sống một cuộc sống đơn thuần vui vẻ là tốt rồi.

Đông Lăng cảm động, hai tròng mắt đỏ lên: “Tiểu thư, sao đột nhiên người lại nói những lời như thế?”

“Ngươi không thích nghe sao? Nếu không thích thì sau này ta sẽ không nói nữa!”

Đông Lăng vội vàng nói: “Sao lại không thích chứ? Đông Lăng rất cao hứng, chỉ là, tiểu thư nói ra những lời này, trong lòng hẳn là rất khó chịu đi, có thể để cho Đông Lăng vì người phân ưu hay không?”

“Ngươi cứ chiếu cố tốt cho Tiểu Hổ cùng Chi Chi là đã giúp ta phân ưu rồi, thôi, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi mau về phòng ngủ đi.” Hoàng Bắc Nguyệt nói hai ba câu đã đuổi Đông Lăng đi ngủ, chính mình cũng nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********

Sứ đoàn Bắc Diệu Quốc không có nán lại Lâm Hoài thành quá lâu, sau khi cùng Nam Dực Quốc hoàn thành nghi thức trao đổi con tin, ngày thứ hai, bọn hắn đã mang theo Cửu hoàng tử Phong Liên Dực – người làm con tin mười năm ở Nam Dực quốc trở về nước.

Ngoài thành tinh kỳ phất phới, gió thổi mây bay. Anh Dạ công chúa tự mình cưỡi ngựa tiễn Phong Liên Dực, cứ mười dặm lại thêm mười dặm, khóc nức nở không thôi.

“Dực ca ca, khi ta trưởng thành, ta nhất định sẽ đi Bắc Diệu Quốc thăm ngươi.”

“Trở về đi thôi, đừng làm cho người khác lo lắng.” Phong Liên Dực xuống ngựa, ngồi vào trong xe, hướng Anh Dạ công chúa ôn nhu nói.

Anh Dạ công chúa nước mắt chảy dài, dùng chủy thủ cắt một lọn tóc của mình, cho vào trong túi gấm nhét vào tay hắn.

“Dực ca ca, ngươi chờ ta lớn lên có được hay không?” Nàng đứng ở dưới xe ngựa, nhón chân khẽ hôn lên mu bàn tay hắn, giọt nước mắt rơi trên bàn tay, không hiểu sao có chút nóng rát.

“Anh Dạ, ta…” Hắn vẫn luôn đối xử với nàng như muội muội, chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tiến thêm một bước nữa.

Anh Dạ công chúa sụt sịt mũi, xoay người lên ngựa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn một cái, sau đó liền hung hăng vung roi ngựa, chạy như bay.

“Điện hạ, chúng ta phải mau chóng lên đường thôi, đoạn đường này chỉ sợ ngài sẽ phải cực khổ rồi.” Thị vệ của Quyền vương chạy đến nói.

“Không sao.” Phong Liên Dực quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lâm Hoài thành sừng sững nơi xa. Hắn nghĩ đến một người, nghĩ tới việc có thể nàng sẽ đột nhiên xuất hiện, thế nhưng đã đi xa như vậy mà vẫn chưa thấy gì, đại khái nàng sẽ không tới rồi.

“Điện hạ, ngài đang chờ cái gì sao?” Thị vệ nhìn thấy ánh mắt xa xăm của hắn, không khỏi mở miệng hỏi.

Phong Liên Dực chậm rãi thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Không có gì, lên đường đi.”

“Vâng.” Thị vệ kia giục ngựa đi về phía trước.

Vũ Văn Địch chậm rãi giục ngựa tiến lên, khom người xuống nói: “Điện hạ, ngày tháng còn dài, tương lai hai người chắc chắn sẽ còn gặp lại.”

Phong Liên Dực nhìn hắn một cái, buông màn xe xuống. Hắn cúi đầu quan sát túi gấm của Anh Dạ, sau đó nhẹ nhàng đặt qua một bên.

Trong xe ngựa có đặt một cây đàn, hắn vươn tay gẩy nhẹ cầm huyền, đôi con ngươi màu tím nhạt chậm rãi hiện lên ý cười khổ sở.

“Hoàng Bắc Nguyệt, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Anh Dạ công chúa giục ngựa đi tới bên ngoài Lâm Hoài thành. Đại lao của Đình Úy Tự ở phụ cận nơi này, nàng vốn định đi đường vòng, thế nhưng một bóng dáng màu đen có chút quen thuộc bỗng xuất hiện trong tầm mắt nàng. Hắn đang từ đại lao lướt ra ngoài.

Nàng định thần nhìn lại, sau đó hét lớn: “Hí Thiên!”

Thân ảnh màu đen quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó túm chặt người trong tay, xoay người chạy thật nhanh vào trong thành.

“Đứng lại! Ngươi bắt người nào đó?” Anh Dạ công chúa mơ hồ cảm thấy bóng người bị Hí Thiên bắt rất quen. Khi nhìn kỹ lại, nàng không khỏi cả kinh, đây không phải là Tiêu Viễn Trình sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui