Phượng Nghịch Thiên Hạ

Sắc mặt Hoàng thượng âm trầm, cũng không phản bác lại Hoàng hậu. Thế nhưng vừa nghĩ tới việc Hoàng tỷ của mình bị ả tiện phụ này độc chết, hắn chợt cảm thấy việc sử dụng hình phạt nghiêm khắc cũng không có gì quá đáng!

“Bắc Nguyệt tự có tính toán của mình, bất cứ người nào cũng không được phép cản trở!” Hoàng thượng trầm giọng nói.

Hoàng hậu nghe vậy, dù đau lòng nhưng cũng không ra mặt nữa.

Chiến Dã chậm rãi đi tới phía trước, từ trên cao nhìn Hoàng Bắc Nguyệt. Lúc này, hắn cảm thấy nàng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi con ngươi trong suốt như có quang mang lưu chuyển, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

Hai ánh mắt chỉ giao nhau trong chốc lát, Hoàng Bắc Nguyệt đã quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Đông Lăng, không cần nói nhảm nữa, hành hình đi.”

“Vâng.” Đông Lăng đáp một tiếng, phất phất tay với đám tùy tùng: “Nhị tiểu thư da thịt mềm mại hơn, vậy bắt đầu từ Nhị tiểu thư trước đi.”

Đám tùy tùng nhanh chóng đi qua, cũng không quản người trước mắt chính là Nhị tiểu thư ngày xưa uy phong nhất trong phủ Trưởng công chúa. Bây giờ Tiêu Viễn Trình đã sắp bị chém đầu, Tuyết di nương kia lại càng không cần phải nói!

Nghe nói lão gia tử của Tiêu phủ là Tiêu Khải Nguyên cũng không quan tâm tới hai mẹ con này, còn hạ lệnh muốn giết họ, vậy tự nhiên bọn họ cũng khồng cần cố kỵ điều gì.

Đám người bắt đầu động thủ cởi bỏ y phục của Tiêu Vận. Tiêu Vận bị trói, sợi dây trói lại được làm từ gân trâu, càng giãy giụa thì thít chặt. Hơn nữa Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã động tay chân vào sợi dây, khiến cho nàng không thể vận dụng nguyên khí.

“Nương! Nương! Cứu ta với, nương! Ta không muốn, buông ra, buông ra!” Tiêu Vận điên cuồng gào thét, thanh âm vang vọng khắp cả quảng trường, mang theo nỗi sợ hãi tột cùng.

“Tỷ tỷ!” Tiêu Trọng Lỗi xoay người, quỳ xuống trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt: “Tam muội, chúng ta đều có chung dòng máu, đây là huynh đệ tương tàn a!”.

Hắn biết bây giờ ai cũng không thể giúp được bọn hắn, muốn cầu thì cũng chỉ có thể cầu phế vật mà ngày xưa bọn họ luôn xem thường này thôi!

Hoàng Bắc Nguyệt miễn cưỡng nhìn hắn một cái, nói: “Thay vì cầu xin ta, không bằng ngươi cầu xin mẫu thân của ngươi đi, nàng chỉ cần nói một câu là có thể cứu được Nhị tỷ của ngươi rồi.”

Tiêu Trọng Lỗi đi tới, quỳ xuống trước mặt Tuyết di nương: “Nương, người hãy nói đi, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn tỷ tỷ bị bọn họ nấu sống hay sao?”

Tuyết di nương lệ rơi đầy mặt, thần sắc sợ hãi nhìn thoáng qua khán đài, rốt cục vẫn không dám mở miệng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhạy cảm đến mức nào chứ, hành động nhỏ này của nàng ta vẫn không thoát khỏi mắt nàng. Hai mắt khẽ nhíu lại, xem ra vẫn còn chưa đủ tàn nhẫn.

“Nhị tỷ, ngươi cũng đừng có trách ta, ngay cả mẫu thân ruột thịt của ngươi cũng không cứu ngươi, ngươi còn mong ta sẽ hạ thủ lưu tình sao?” Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói.

Thân thể Tuyết di nương run lên, đột nhiên khóc lớn nhào về phía Tiêu Vận. Thân thể bị tàn phá kia không biết lấy khí lực từ đâu, thoáng cái đã đẩy ngã hết đám gia đinh chung quanh, đem nữ nhi của mình ôm vào trong ngực.

Thần sắc Hoàng Bắc Nguyệt trầm xuống, lạnh giọng quát: “Kéo ả ra!”

Đám tùy tùng lập tức tiến lên, hai nữ nhân không có chút năng lực phản kháng làm sao có thể chống lại đám người to lớn thô kệch kia, thoắt cái đã bị tách ra.

“Vận nhi! Vận nhi!” Tuyết di nương vùng vẫy mấy lần nhưng vẫn không thể tới gần con gái của mình. Mắt thấy Tiêu Vận sắp bị cắt thịt, nàng đột nhiên giãy thoát khỏi đám người, xoay người chạy về hướng khán đài.

Mọi người cho rằng nàng muốn chạy đến chỗ Tiêu Viễn Trình, cầu hắn cứu giúp.

Nhìn bộ dáng điên khùng cộng với khuôn mặt khủng bố của nàng, đám quý tộc trên khán đài đều vội vàng lui về phía sau.

Tuyết di nương cứ chạy được một bước thì té một cái, đến lúc không còn sức lực đứng lên nữa, nàng ta mới nằm dài trên mặt đất, giơ cánh tay khô gầy gần như chỉ còn xương lên, hô to một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui