Phượng Nghịch Thiên Hạ

“Cả đời ngươi không làm sai chuyện gì, tại sao phải nhận báo ứng như vậy?”

“Trương công chúa Huệ Văn, nếu như có
thể, ta cũng nguyện ý gọi ngươi một tiếng ‘mẫu thân’, thân thể này là
ngươi ban cho, vì ngươi làm chuyện gì cũng đều là điều phải làm.”

“Nếu như trên thế giới thật sự có linh
hồn, hiện tại ngươi đã gặp lại Bắc Nguyệt quận chúa chứ, hy vọng ở thế
giới kia, không có phản bội, không có thống khổ, không có thân bất do
kỷ.”

“Yên nghỉ đi, còn lại giao cho ta.”

Hoàng Bắc Nguyệt dập đầu lạy ba cái, đứng lên, nhìn quan tài một cái rồi chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài thái hậu ngẩng đầu nhìn thấy nàng, hốc mắt khóc sưng đỏ, thương tâm nói: “Bắc Nguyệt, mẫu thân ngươi có ổn không?”

“Nàng tốt lắm, không nhọc thái hậu quan tâm.”

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, “Vong linh đã yên nghỉ, thái hậu thông cảm, không nên đi quấy rầy.”

Nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt đưa Đông Lăng cùng hai ấu thú, dọc theo cầu thang đi lên.
“Nguyệt nhi, ngươi muốn đi đâu?”

Tiêu Dao vương ở phía sau hô.
“Vương gia, ta cũng không trách ngươi,
chuyện tình năm đó xin hãy quên đi, cho dù ngươi có hối hận đến chết,
cũng không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.”

Bươds chân Hoàng Bắc Nguyệt
hơi ngừng lại.
Nhìn thần sắc Tiêu Dao Vương trong lúc
đó, có thể thấy chuyện tình năm đó hắn cũng tự trách và hối hận, đặc
biệt hiện tại thấy Hoàng Bắc Nguyệt, nàng lớn lên kiên cường tự tin như
vậy càng làm cho hắn cảm giác xấu hổ vô cùng.
“Ta đáp ứng mẫu thân ngươi, chiếu cố ngươi thật tốt.”

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng
cong lên một chút, nói: “Ta vốn là người trôi dạt, không có chỗ nào cố
định, Vương gia chiếu cố tốt chính mình là được, từ nay về sau, Nam Dực
quốc không có Bắc Nguyệt quận chúa.”

“Nguyệt nhi….”

Tiêu Dao vương cả kinh nói.
Thái hậu cũng bỗng nhiên xoay người:
“Bắc Nguyệt, ngươi muốn hoàng tổ mẫu trả giá lớn thế nào cũng được,
ngươi tuổi nhỏ như vậy, nghìn vạn lần không nên tùy hứng!”

“Lòng ta đã quyết, xin thái hậu không
nên ngăn trở.”

Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết nói, cũng không quay đầu lại
nữa, không cần nhìn lại những thân nhân này, bọn họ đã là quá khứ.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu đi về phía
trước, bóng lưng hiu quạnh dứt khoát, nước mắt thái hậu rơi xuống như
mưa, quỳ rạp xuống đất “Là ai gia gây nghiệp chướng…”

Gió bắc hiu quạnh, tuyết rơi nặng hạt từ bầu trời phiêu tán xuống, vài bông tuyết bay lả tả, giống như lời cáo biệt.
“Tiểu thư, chúng ta đi nơi nào?”

Đông
Lăng khóc đến hốc mắt đỏ bừng, hiện tại nước mắt không ngừng lại được,
có chút bất lực nhìn nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nhẹ giọng nói: “Đông Lăng, có rượu không?”

“Rượu?”

Đông Lăng giật mình một cái, vội vàng gật đầu, “Có.”

Đông Lăng có một cái nạp giới cấp thấp, sáng nay Hoàng Bắc Nguyệt phân phó nàng mang một đồ hỗn tạp, rượu làm
ấm người, nàng cũng bỏ vào vài hũ.
Lấy ra một vò rượu, mở nắp ra, thuận tiện cầm một cái chén rượu, rót một chén, đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt.
“Tiểu thư, muốn làm cái gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt cười, kéo quần áo quỳ xuống, nói với Đông Lăng: “Đông Lăng, ngươi cũng quỳ xuống.”

Đông Lăng gật đầu, quỳ xuống theo nàng, chính mình cũng rót một chén rượu.
Hoàng Bắc Nguyệt giơ chén rượu lên, đối với phương hướng lăng mộ trưởng công chúa Huệ Văn, nhìn trời chậm rãi
thì thầm: “Mây trắng trên cao, lấy mùi hương của bầu trời, hoàng thổ một nắm, rót rượu tế cửu tuyền, danh thụ phồn hoa, nhân thế tụ tán.”

Nói xong, lấy một nắm hoàng thổ (đất ý) để vào trong chén rượu, sau đó vẩy lên trời cao.

(My: thế là tỷ ấy đã
dứt áo ra đi báo hiệu một huyền thoại sẽ ra đời:3 * tung bông *)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui