Phượng Nghịch Thiên Hạ

Thần sắc của Mặc Liên không chút thay đổi, căn bản không hề quan tâm đến những lời nàng nói, chỉ lạnh lùng mở miệng: “Làm gì?”

“Ta tới nơi này để bắt một nữ
nhân, nàng dám đắc tội với ta, ta nhất định phải chém nàng thành tám
khúc!”

Hồng Liên cùng Mặc Liên sống chung đã lâu, đối với cách nói
chuyện “tiếc chữ như vàng”

của Mặc Liên, nàng đã thích ứng rồi.

Bởi vậy cho dù hắn không nói rõ ràng, nàng vẫn hiểu hắn muốn hỏi cái gì.

Nghe nàng nói như vậy, trên mặt
Mặc Liên lộ ra vẻ không vui, sắc mặt vốn đã tái nhợt quỷ dị nay lại phủ
thêm một tầng sương lạnh.

Hồng Liên chớp chớp mắt: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi vừa rồi mới từ bên kia tới đây, có nhìn thấy người nào không?”

“Không.”

Mặc Liên ngắn gọn nói.

Hồng Liên buồn bực, bên kia
không có ai sao? Nàng không chút nghi ngờ lời nói của Mặc Liên, nhiều
năm ở chung như vậy, chẳng lẽ nàng còn không rõ tính cách của Mặc Liên
hay sao? Người này chợt đến chợt đi,
cái gì cũng không hiểu, ngay cả việc nói dối cũng không biết, à không,
kỳ thật không phải không biết nói dối, mà là hắn khinh thường việc đó.

(Tuyết: thế mới nói vì tình yêu cái gì tiểu Mặc cũng không màng:v) Hắn giống như một trang giấy
trắng không bị ô nhiễm, cho dù có dùng mực thì cũng không thể nào vấy
bẩn hắn, làm hắn thay đổi được.

“Xú nha đầu kia không biết đã
chạy đi đâu rồi nữa? Nếu ta mà bắt được nàng, ta nhất định sẽ không bỏ
qua cho nàng!”

Hồng Liên hung tợn nói, sau đó quay đầu nhìn Mặc Liên,
trên mặt mang theo nét cười tươi tắn của thiếu nữ: “Mặc Liên, lần này tự mình bỏ đi chắc ngươi cũng đã gặp rất nhiều đau khổ đúng không?”

Mặc Liên không thèm để ý tới
nàng, chỉ lẳng lặng ngồi trên lưng Huyễn Linh Thú đen nhánh.

Hắn một
thân y phục màu đen, không hề có một chút màu sắc pha tạp.

Hắn lớn lên
quả thật rất đẹp, chỉ là làn da tái nhợt cộng với khí tức quỷ dị khiến
cho người khác cảm thấy sợ hãi mà thôi.

“Đi nơi khác tìm.”

Mặc Liên mở miệng nói.

Hồng Liên thấy hắn không thèm
nhìn mình, cho dù đó là thói quen của hắn trong nhiều năm qua thì nàng
vẫn cảm thấy trong lòng có chút mất mát.

Nàng quay đầu xem xung quanh
một chút: “Nha đầu kia sẽ ở nơi nào đây? Thật là phiền toái!”

Mặc Liên khống chế Huyễn Linh
Thú bay về một hướng khác, Hồng Liên vừa nhìn động tác của hắn đã biết,
hắn là đang nói với nàng, hắn sẽ lục soát hướng bên này, bên còn lại sẽ
giao cho nàng.

Hồng Liên cắn môi, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Rời khỏi ta vài ngày, rốt cục cũng biết chăm sóc ta một chút.”

Nàng vô cùng cao hứng, khống chế Thôn Thiên Hồng Mãng quay đầu, hướng về phía bên kia của Mê Vụ rừng rậm tìm kiếm.

Mà Mặc Liên cũng chỉ tùy tiện đi một chút liền quay trở lại, vội vàng chạy tới chỗ vừa cùng Hoàng Bắc Nguyệt nói chuyện.

Nhưng nơi đây sớm đã không còn ai.

Mặc Liên từ trên lưng Huyễn Linh Thú nhảy xuống, đôi mắt vô thần đảo một vòng chung quanh, hắn không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm thụ hơi thở ở xung quanh mà thôi.

“Nguyệt?”

Mặc Liên nhẹ nhàng hô một tiếng, thế nhưng xung quanh vẫn không có ai trả lời.

Mặc Liên trong lòng trầm xuống, gương mặt tái nhợt không chút che giấu thần sắc mất mát cùng khổ sở.

“Không có chờ ta…”

Hắn dùng âm thanh mà người khác căn bản nghe không rõ thì thào nói.

Hắn kỳ thật muốn nói: “Tại sao ngươi không chờ ta?”

Sương mù mờ ảo tràn ngập xung quanh, Mặc Liên rũ mắt, đóa hoa cát cánh màu đen nơi khóe mắt giống như đang rơi lệ.

********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ********* Hoàng Bắc Nguyệt đi thật lâu
trong Mê Vụ rừng rậm, đợi đến khi không còn nghe thấy thanh âm của Thôn
Thiên Hồng Mãng nữa, nàng mới dừng lại để nghỉ ngơi.

Trên người nàng đều là mồ hôi, lần chật vật chạy trối chết này có ảnh hưởng rất lớn đối với sinh mạng sau này của nàng! Nàng đã đến bên ngoài Mê Vụ rừng rậm rồi, không bao lâu nữa là có thể đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui