Phượng Nghịch Thiên Hạ

Lạc Lạc khẽ gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ, những nơi thế này, nếu có triệu hoán sư, đương nhiên
cũng sẽ không gọi ra linh thú của mình, đúng là không giống triệu
hoán sư bình thường chút nào.

“Các ngươi cũng cưỡi ngựa, không bằng đồng hành cùng chúng ta đi.”

Lạc Lạc thiện ý nói, gia tộc của bọn họ đông người, quy củ nghiêm ngặt, không cho phép triệu hoán sư khoe
khoang kiêu ngạo, bởi vậy có đi đâu cũng đều cưỡi ngựa.

“Cũng được.”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đi cùng người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, có thể tránh được không ít phiền toái.

Dọc theo con đường này có rất
nhiều binh đoàn lính đánh thuê cùng các đại gia tộc khác nhau, đội ngũ hơn chục người của bọn họ rất dễ trở thành kẻ yếu trong mắt
người khác, có thể gặp phải những phiền phức không đáng có.

Mặc dù nàng không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên đường.

Lạc Lạc lập tức vui vẻ ra mặt, từ trong xe ngựa đi ra, cũng cưỡi một con ngựa, cùng nàng đồng hành.

Đội ngũ chậm rãi lên đường, quả
nhiên, có cờ mang gia huy chữ thập của gia tộc Bố Cát Nhĩ phấp
phới trong gió, binh đoàn lính đánh thuê trên đường nhìn thấy
cũng phải nhường sang một bên, ai cũng không dám cản đường.

Lạc Lạc vừa đi vừa nói: “ Nguyệt Dạ các hạ, đây là lần đầu tiên ngươi tới Bắc Diệu Quốc sao? ”

“ Ta cùng tộc nhân của ta từ trước tới giờ đều sinh sống trong trong rừng rậm.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt đáp lời.

“Thì ra là cao thủ ẩn dật.”

Lạc
Lạc cảm khái nói, “Nếu có thể, ta cũng hy vọng được tránh xa thế sự,
không bị những chuyện vụn vặt phàm trần này ràng buộc, thật ra ngẫm lại, có được nhiều thứ cũng không hẳn là có ý nghĩa.



“Lạc Lạc thiếu gia tuổi còn trẻ, tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?”

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng lấy làm kinh hãi.

Lạc Lạc khẽ mỉm cười, có chút mất mát nói:
“Bởi vì có một người, nàng không thích cuộc sống như thế, nếu như có thể, ta cũng muốn làm theo nàng.



Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt dây cương,
ánh mắt nhìn về phía xa xăm, “Làm sao ngươi biết nàng không thích? Có lẽ nàng thích, chẳng qua là không nói ra lời mà thôi.”

“ Có lẽ là vậy, nhưng ta cảm thấy,
trong lòng nàng nhất định phải đau đớn lắm, cho nên bao nhiêu năm nay
cũng không xuất hiện.”

Thanh âm của Lạc Lạc từ từ nhỏ dần, “Nếu như lúc ấy ta có năng lực, nhất định sẽ mang nàng cao chạy xa bay.



Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn
hắn, nếu không có mặt nạ cản trở, thần sắc giật mình trên mặt nàng
chắc chắn sẽ hiện ra rõ ràng.

“Rất buồn cười phải không?”

Lạc Lạc tự giễu cười lên một tiếng, gãi gãi đầu, “Nàng rất mạnh mẽ, căn bản không cần đến ta.”

“Không có gì buồn cười, dù có mạnh hơn nữa, cũng sẽ cần dựa vào người khác, bởi vì nàng cũng không phải là thần.”

Ánh mắt của Lạc Lạc sáng lên, nhìn nàng nói: “Nguyệt Dạ các hạ, ngươi nói rất đúng!”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi cong môi, nói tiếp:
“Nhưng là không phải ai cũng có thể
khiến cho nàng dựa vào, thế giới to lớn nhường này, người để nàng
dựa vào cũng chưa chắc đã xuất hiện.”

Lạc Lạc ngẩn ra, trên gương mặt tuấn tú thoáng ửng đỏ, cúi đầu cười cười: “Cũng đúng.”

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu liếc
nhìn Anh Dạ công chúa đang ngồi trong xe ngựa, cười hỏi: “Vị cô nương
trong xe ngựa kia thật đẹp.”

“Đúng vậy, nàng chính là Nam Dực Quốc công … khụ khụ … đại mỹ nhân!”

Lạc Lạc chột dạ, thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra.

Cũng không thể để cho Nguyệt Dạ
các hạ biết thân phận của Anh Dạ là công chúa, dù sao Anh Dạ là lén
chạy đến đây, bớt đi một người biết thì càng bớt đi một phần nguy
hiểm.

Hơn nữa, nếu biết Anh Dạ là công chúa, ở cạnh nhau cũng buộc phải cung kính có lễ, như vậy không
biết thì tốt hơn nhiều.

Hắn có ý muốn kết giao với vị Nguyệt Dạ các hạ này, cho nên, hay là tạm thời giữ bí mật trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui