Phượng Nghịch Thiên Hạ

“Vị này chính là đoàn trưởng của đoàn có phải không?”

Người đàn ông trung niên kia coi như
cũng có mắt nhìn, vừa đi tới, thấy Hoàng Bắc Nguyệt mang mặt nạ đã
biết là thủ lĩnh của đám lính đánh thuê khác.

“Đây là Dạ Nguyệt công tử của chúng ta.”

Cát Khắc nói, “ Xin hỏi các hạ có gì chỉ giáo? ”

Người đàn ông trung niên kia
cũng không khách khí, với những tiểu đoàn lính đánh thuê kiểu này, sao phải câu nệ cái gì, dù sao mọi người đều có cấp độ thấp giống
nhau.

Trên đất lát một tấm thảm mỏng,
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi phía trên, nam tử kia liền tự giác ngồi sang phía đối diện nàng, xoa xoa tay nói:
“Ta tên là Tông Nam, là đội trưởng của đoàn lính đánh thuê Thập Hổ.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, không nói câu nào.

Tông Nam nói tiếp:
“Dạ Nguyệt, ta thấy người của ngươi
cũng không nhiều, hai ngày sau đã bắt đầu tổ chức tỷ thí lôi đài rồi,
các ngươi ít người, tham gia tỷ thí sợ là cũng chỉ được vài ba người, hơn nữa chưa chắc đã có thể thắng được những cao thủ trong đoàn lính đánh thuê có thực lực khác, hay là…”

“Không cần.”

Hoàng Bắc Nguyệt không đợi hắn nói xong đã thẳng thừng cự tuyệt:
“Tông Nam đội trưởng, ta mang người tới xem náo nhiệt mà thôi, có lên lôi đài hay không cũng không có vấn đề.”

Tông Nam sửng sốt, có chút giật mình:
“ Các ngươi đến xem chơi ư? Chậc chậc,
thật đáng tiếc! Các ngươi không biết bên trong Tu La thành có bao nhiêu bảo bối cực kỳ quý giá sao? Đó chính là một nơi vô cùng tốt, nếu như
có thể dẫn theo người gia nhập Liên minh cùng đi đến đấy, chúng ta chẳng cần chiến đấu, mà vẫn có thể âm thầm lấy được những vật dụng hiếm có
bên trong đó, rồi khi bán đi, ha ha…”

Thì ra đoàn lính đánh thuê Thập
Hổ là một đám buôn lậu, loại đoàn gian thương này thông thường không có
cao thủ gì mấy, nhưng đa số đều là những người có mắt nhìn đồ không
tệ, biết đâu là bảo bối, đâu là vứt đi.

Bọn họ thường xuyên tự mình mạo
hiểm kiếm chác, hoặc rình mò quanh Công hội lính đánh thuê, khi có cao
thủ nào cần có một đoàn lính đánh thuê cùng làm nhiệm vụ cao cấp, bọn
họ sẽ đi theo cao thủ tham gia, nhân tiện nhặt nhạnh vật phẩm.

“Nơi hiểm dữ như Tu La thành, các ngươi cũng dám đi?”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

“ Không vào hang cọp sao bắt được
cọp con! Huống chi còn có vô số các đại cao thủ của binh đoàn lính
đánh thuê lớn mạnh, lại càng an toàn ấy chứ.”

Tông Nam vô sỉ cười nói.

Sắc mặt của Hoàng Bắc Nguyệt sau mặt nạ hoàn toàn trầm xuống, nói:
“Ngươi thích chịu chết, thì cứ đi, đừng kéo theo ta.”

Tông Nam hừ một tiếng:
“Nhát gan như chuột! Mấy người các ngươi thì đợi đến bao giờ mới làm nên việc lớn? Một đám tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch!”

“Tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch?”

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện lên lôi đài
chớ gặp phải người của ta!”

Tông Nam đứng lên, cũng khinh bỉ cười một tiếng:
“Ngươi bớt xàm ngôn loạn ngữ đi, có giỏi thì ra mà quyết đấu với đệ nhất binh đoàn lính đánh thuê xem nào!”

“ Ngươi cho rằng ta ngu ngốc giống
ngươi sao? Đệ nhất binh đoàn lính đánh thuê cũng chẳng đắc tội gì với
ta, tại sao ta phải ra mặt khiêu chiến với họ?”

“ Đừng có hối hận đấy! Không
hợp tác cùng bọn ta, có ai thèm để ý tới loại vô danh vô tiếng như
các ngươi!”

Tông Nam lên tiếng giễu cợt, ngẩng đầu ưỡn ngực xoay người
trở về bản doanh của mình.

Đi được nửa đường, có mấy người
che mặt mặc trường bào màu xanh, hầm hầm sát khí đi tới, bởi vì phần lớn mấy người này vóc dáng nhỏ nhắn, nên ắt hẳn là một đoàn thiếu
nữ, Tông Nam kia nghĩ vậy thì không để ý họ, trực tiếp đi qua.

Mắt thấy sắp đụng phải thiếu nữ đi trước, ngay lúc đó lóe lên một tia sáng hình chữ thập, trên lồng
ngực Tông Nam kia lập tức xuất hiện hình chữ thập nhuốm đầy máu tươi!
Quần áo cũng rách nát không còn nguyện vẹn! Những người xung quanh cũng thi nhau hít một ngụm khí lạnh, rối rít nói:
“Thập Huyết Quang! Tổ chức Đệ nhất sát thủ của đại lục Tạp Nhĩ Tháp!”

Tên Tông Nam không biết đã té xuống đất từ bao giờ, bị dọa sợ đến nỗi run rẩy co quắp người lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui